Cuộc sống có chủ nhân cuộc sống đúng là khá tốt. Không chỉ có ăn cóuống..., mỗi ngày còn có thể nhàn rỗi không làm việc. So với làm đồ đệngười khác, kiểu cuộc sống hưởng thụ này, không biết sướng gấp bao nhiêu lần. Nhớ năm đó, nàng và sư phụ, hai người ở trong núi sâu, mấy chuyệngiặt quần, áo nấu cơm thuộc về công việc nhà, không phải đều là nàng ôm?
Mặc dù hai chữ ‘ sủng vật ’ làm Tịch Tích Chi vô cùng không hài lòngnhưng cuộc sống như thế lại cực kỳ thích hợp với loại người lười nhưnàng.
Nằm ngủ ngon một giấc ở trong ổ nhỏ, cả đêm không mộng mị.
Ngày thứ hai, Tịch Tích Chi như cũ còn buồn ngủ chạy đến phía dưới gốc hoa chuối, vừa ngáp, vừa hấp thụ linh khí đất trời.
Trừ có hai người cung nữ vây quanh vườn hoa nhìn chằm chằm tung tích con chồn nhỏ, còn lại cảnh tượng không khác với ngày hôm qua.
Sau khi An Hoằng Hàn hạ triều, đầu tiên trở về điện Bàn Long một chuyến. Chính xác không có lầm tìm được con chồn nhỏ đang ngủ gật, ôm lấy nó,liền đi Ngự Thư Phòng.
Cảm giác thân thể của mình chạm phải một bức thịt tường cứng rắn, TịchTích Chi không hài lòng kêu ‘chít chít’. Nhưng bức thịt tường lại vôcùng ấm áp cho nên Tịch Tích Chi không nhịn được di chuyển hướng nguồnnhiệt. Từ đầu đến cuối, mí mắt con chồn nhỏ không hề mở ra một cái. Mơmơ màng màng tìm được một vị trí tốt nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn cũngkhông nhúc nhích nữa.
Cần cù phải trả giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240051/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.