Hai người đã ở trong thị trấn năm ngày, Quân Thư Ảnh cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi được nữa. Buổi tối, Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh ra ngoài, hưng trí ngẩng cao đầu nói muốn đưa y đi xem chợ đêm. Quân Thư Ảnh gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ta không muốn lãng phí thời gian ở nơi nhàm chán này. Nếu ngày mai vẫn không có chuyện gì xảy ra, ta muốn lập tức trở về.” Sở Phi Dương nhìn y, ánh mắt lóe sáng, cười cười nói: “Trở về? Ngươi muốn trở về đâu?” Quân Thư Ảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý tới vấn đề nhàm chán của hắn. Sở Phi Dương giơ tay lên, Quân Thư Ảnh cảm thấy một vật gì đó lành lạnh chạm vào mặt mình, y cả kinh đẩy mạnh ra, lúc đó mới nhìn rõ đó chính là một vò rượu. Sở Phi Dương ném vò rượu cho y, nói: “Không muốn đi cũng được. Chúng ta cùng nhau uống rượu đi.” Nói xong hắn ra khỏi phòng, nhảy lên mái nhà. Bầu trời đen thẫm không trăng không sao, chỉ có ánh đèn mờ nhạt phản chiếu trên mặt tuyết, cảnh vật nhu hòa yên tĩnh. Sở Phi Dương cảm thấy một cơn gió thổi qua, Quân Thư Ảnh đã phi thân lên ngồi bên cạnh hắn. Hắn cười nói: “Khinh công của ngươi tiến bộ hơn rất nhiều so với lần chúng ta giao thủ.” “Kia cũng là nhờ thiên hạ đệ nhất Sở đại hiệp chỉ bảo cho.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói, âm thanh mang theo một tia trào phúng. Sở Phi Dương khoát tay áo nói: “Khách khí khách khí. Sao ngươi không uống rượu đi? Rượu ngon không nên lãng phí.” Nói xong hắn cầm lấy vò rượu của Quân Thư Ảnh, mở giấy dán trên miệng vò rượu ra rồi đưa lại cho Quân Thư Ảnh. Hắn chạm vò rượu của mình vào vò rượu của Quân Thư Ảnh, ngửa đầu uống một ngụm to. Quân Thư Ảnh cười cười uống, dòng rượu mát lạnh chảy xuống cổ họng khiến y cảm thấy tâm tình sảng khoái hơn. Sở Phi Dương cười nói: “Uống rượu để nóng người trước, đợi lát nữa có thể tận lực chiến đấu.” Quân Thư Ảnh nhướng mày nhìn hắn, đặt vò rượu lên đùi. Nhìn y, Sở Phi Dương cảm giác toàn thân xao động khó nhịn, như mãnh hổ muốn lao ra khỏi lồng. Một lúc lâu sau hai người không nói chuyện. Dần về khuya, ngọn đèn dầu cũng đã lụi tắt, xung quanh không còn bất cứ âm thanh nào nữa. Sở Phi Dương từ nãy đã nằm xuống, nhắm mắt lại như đang chìm trong giấc ngủ. Trong không trung bỗng nhiên truyền đến một âm thanh nhỏ, hắn liền mở mắt ngồi bật dậy. Quân Thư Ảnh nhìn vào đôi mắt không chút che giấu sự cuồng nhiệt của hắn. Sở Phi Dương cười khẽ, hai người đứng lên, phi thân vào bóng đêm. Vị trưởng thôn già nua nửa đêm bị đánh thức, gọi tất cả nam đinh lực lưỡng trong trấn ra trấn thủ trước cửa thôn, bóng người gầy yếu run rẩy trong gió rét lại toát lên sự kiên định không chịu khuất phục. Trước mặt họ là đám thổ phỉ mà dân phụ cận truyền tai nhau. Bọn thổ phỉ này không biết đã đi qua bao nhiêu thôn trấn, nơi nào chúng cũng cướp của giết người, không chuyện ác nào không làm. Cả bọn cưỡi ngựa, cả người trùm áo khoác đen, ngay cả gương mặt cũng che khăn thật kín, ngọn đuốc trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm.“Các vị hảo hán, thôn nhỏ này không có vàng bạc châu báu gì, nhưng lão phu đã chuẩn bị cho các vị đồ dùng lương thực trên đường đi, thỉnh các vị giơ cao đánh khẽ, để người dân trong thôn bình yên vô sự. Chúng ta vô cùng cảm kích.” Thanh âm lão trưởng thôn chìm vào trong gió rét. Tên thổ phỉ ở giữa bật cười to, hô lên: “Lão nhân, ngươi cũng biết thức thời đấy. Gia gia chúng ta rất thích những người như lão. Tha cho các ngươi cũng được, nhưng phải đem khuê nữ trong thôn trói lại đến dâng cho chúng ta mới được.” Nói xong cả bọn lại rộ lên những tiếng cười bỉ ổi. Trưởng thôn tức giận đến mức cả người phát run nhưng vẫn kiên trì nhẫn nhịn trả lời: “Các vị háo hán, xin niệm tình…” “Còn dông dài với lão làm gì! Mau giết tất, cứ đứng ở đây mà chịu lạnh à.” Có tên oán giận, vung tên bắn trưởng thôn. Dân chúng hoảng sợ thét vang lên, nhưng không ai có thể lao vào cứu kia kịp thời. Đột nhiên mọi người nhìn thấy một bóng đen lướt nhanh qua. Đến khi nhìn kỹ mới thấy một nam nhân một thân y phục màu đen đứng giữa mũi tên và trưởng thôn, y phục không gió tự lay động, khí thế bức người. Ngón tay thon dài tái nhợt khẽ động, mũi tên đang bay tới gãy đôi rơi xuống đất. “Ngươi là kẻ nào? Dám phá hỏng chuyện của gia gia chúng ta, hay là ngươi chán sống?” Tên thổ phỉ không rút mà run, hoảng sợ rống lên. Sở Phi Dương không biết từ đâu xuất hiện tới bên người trưởng thôn, đưa lão đến bên đám dân làng phía sau. Lúc này hắn mới xông vào trận, kề vai sát cánh cùng Quân Thư Ảnh, cười nói: “Chư vị gọi gia gia làm gì, bọn ta cũng không tranh giành địa vị vương bát đản(*) với các ngươi đâu. Vị này chính là Quân Thư Ảnh Quân công tử, còn tại hạ là Sở Phi Dương. Các vị nên nhớ kỹ để xưng với Diêm Vương mình chết dưới tay ai.” Khi tên thổ phỉ la hét, kỵ mã cũng bắt đầu chuyển động. Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn Sở Phi Dương rồi bất ngờ lao thẳng vào đám thổ phỉ. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, thế trận của bọn thổ phỉ bị rối loạn, chúng hùng hùng hổ hổ lao vào vây quanh Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương nhếch miệng cười cười, xoay người đối mặt với đám dân chúng đang sợ ngây người phía sau, ôn hòa cười nói: “Đao kiếm vô tình, thỉnh quý vị lui về thôn an tâm chờ đợi.” Trưởng thôn nhìn về trận hỗn chiến thỉnh thoảng truyền tới những tiếng kêu la thảm thiết, nói: “Vị đại hiệp này, bằng hữu của ngươi đang bị vây khốn, chúng ta cũng phải xông vào cứu trợ a.” Sở Phi Dương cười nói: “Y không sao đâu.” Cho dân chúng trở về thôn xong, Sở Phi Dương lập tức tham chiến, một đường kiếm khí hất văng bọn thổ phỉ, dọn đường cho hắn đến đứng đối lưng với Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn về phía hắn, sắc mặt hồng nhuận hăng hái. Sở Phi Dương cười với y. Quân Thư Ảnh quay người sang hướng khác, tiếp tục hỗn chiến với đám thổ phỉ đang xông vào họ như thác lũ. Một lúc sau, hai người ngồi tựa vào nhau. Xung quanh thi thể chất đầy, mùi máu tươi tràn ngập. “Khi giết người, trông ngươi thật đáng sợ.” Quân Thư Ảnh khẽ cười nói.“Còn ngươi có vẻ phấn khởi lắm.” Sở Phi Dương trả lời. Quân Thư Ảnh xùy một tiếng, đứng dậy rời đi. Sở Phi Dương cười cười theo sau y, hai người một trước một sau trở về thôn. Dân chúng trong thôn tránh được kiếp nạn lần này, hơn nữa khi xử lý thi thể nhìn thấy bọn ác tặc đều bị giết sạch liền sùng kính Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh như thần tiên tái thế đến cứu sống bọn họ. Trưởng thôn mở miệng ra là gọi ân nhân, bị Sở Phi Dương từ chối, liền sửa lại thành Sở đại hiệp Quân đại hiệp. Sở Phi Dương vừa cười vừa nhìn về phía Quân Thư Ảnh, gương mặt y vẫn không chút thay đổi. Hai người vất vả lắm mới thoát khỏi mọi người để trở về khách điếm. Sở Phi Dương lại lấy ra mấy vò rượu, cùng Quân Thư Ảnh lên mái nhà đối ẩm(*). Hai người không nói lời nào, chỉ có vò rượu thỉnh thoảng lay động giữa khoảng không. Đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, mặt trời dần ló dạng, khắp nơi nhộn nhịp hẳn lên. Nắng sớm bao trùm lên từng ngôi nhà, ấm áp bình thản. “Ngươi xem, khung cảnh an bình tuyệt đẹp như vậy, nhà nhà thì đang phấn khởi chuẩn bị mừng năm mới. Nếu như không có chúng ta, hôm nay nơi này chỉ còn là một đống phế tích đầy xác người.” Sở Phi Dương giơ vò rượu lên chỉ xuống dưới. “Không liên quan đến ta.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói. “Ta giết đám thổ phỉ cũng không phải vì muốn cứu người.” “Nhưng ngươi thật sự đã cứu bọn họ, Quân đại hiệp.” Sở Phi Dương cười nói. “Tất cả mọi người đều cảm kích ngươi, đa tạ ngươi. Loại cảm giác này không tốt sao?” Quân Thư Ảnh không trả lời. Sở Phi Dương quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Quân Thư Ảnh, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta giao thủ, ngươi đã sử dụng một cây tiêu, trông rất tao nhã. Sao không thấy ngươi sử dụng nữa?” Quân Thư Ảnh liếc hắn một cái, nói: “Vỡ rồi, ta đã ném rồi.” Sở Phi Dương cười nói: “Ta biết cây tiêu kia có thể làm vũ khí, nhất định là có điểm đặc biệt, chỉ sợ ta có bồi(*) cũng không bồi nổi. Chỉ là hôm nay ta nhìn thấy một cây tiêu trên phố, thấy rất được.” Hắn đưa tay ngang thắt lưng rút cây tiêu ra, đưa tới trước mặt Quân Thư Ảnh, nói: “Xem như ta bồi của ngươi đi.” Quân Thư Ảnh tiếp nhận, nhìn thoáng qua nói: “Không tốt như cái trước.” Sở Phi Dương sờ sờ mũi, cười nói: “Đối với chuyện này ta vốn không hiểu biết, âm thanh nghe vào cũng thấy giống nhau.” Quân Thư Ảnh cười cười, đặt cây sáo bên người, lại cầm lấy vò rượu. Sở Phi Dương lại nói: “Lần kia ngươi thổi là khúc nhạc gì? Tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe qua. Âm thanh êm tai như thế lại có thể gọi độc trùng, thật kỳ lạ.” Quân Thư Ảnh trả lời: “Khúc nhạc kia cũng không có gì đặc biệt, nếu không có nội lực của ta thì thanh âm sẽ không đến chỗ độc trùng được.” Y đưa cây tiêu tới bên môi, tiếng tiêu trong trẻo vang lên. Ban đầu còn hơi hỗn loạn, ngay sau đó liền chuyển thành một âm điệu dễ nghe, êm tai, dần dần hòa vào bóng đêm lạnh giá.Sở Phi Dương ngây người nhìn Quân Thư Ảnh. Hơi thở phiêu tán trước mặt, ngón tay thon dài chuyển động trên cây tiêu, đôi môi khẽ hé mở… Đột nhiên Sở Phi Dương kéo tay Quân Thư Ảnh, tiếng tiêu chợt ngừng bặt, gương mặt hai người gần lại, chóp mũi tựa hồ sắp chạm vào nhau. “Quân Thư Ảnh…” Sở Phi Dương nhẹ nhàng gọi. Quân Thư Ảnh im lặng nhìn hắn, hơi thở của y phả vào mặt hắn mang chút hơi rượu. Sở Phi Dương hơi nghiêng đầu, chậm rãi tiến gần đến đôi môi Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh khép hờ mắt, đôi môi hai người chạm nhau. —————– (*) vương bát đản: từ dùng để chửi nhau thôi ^^ (*) đối ẩm: cùng uống rượu (*) bồi: đền ^^ Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, không ồn không nháo, cắn cắn ngón tay, im lặng ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Rồi dường như cảm thấy mệt mỏi, tiểu hài tử há cái miệng có vài cái răng nanh mới nhú lên ngáp dài, nhắm mắt dựa vào ngực Quân Thư Ảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]