Chương trước
Chương sau
Trong sơn trại không một bóng người – tất nhiên là không kể đến người chết. Quân Thư Ảnh xuống ngựa, xem xét tứ phía. Y đi theo lối cửa hậu của sơn trại mà ra ngoài, trên con đường nhỏ gập ghềnh cũng chất đầy xác sơn tặc, sắc mặt chúng khi chết đã không còn nét hung hãn dữ tợn nữa.
Quân Thư Ảnh bước qua một thi thể, mùi hôi của xác chết cùng máu tanh ập thẳng vào não Quân Thư Ảnh khiến y cảm thấy buồn nôn. Đi thêm được mấy bước y liền nghe phía trước có tiếng binh khí va chạm vào nhau. Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng chạy đến, ẩn thân trong một lùm cây rập rạp để quan sát phía trước.
Vài tên thổ phỉ mặt mày dữ tợn đang hung hăn múa đao. Sở Phi Dương bị vây ở giữa, cả người đẫm máu, hơi thở gấp gáp khó nhọc, đôi mày nhíu lại mang vẻ mỏi mệt, nhưng hắn vẫn chú ý cảnh giác xung quanh.
Không biết từ đâu lại xuất hiện một đám thổ phỉ cao lớn thô kệch. Bọn chúng cũng không vội vàng tấn công mà chỉ vây thành một vòng xung quanh Sở Phi Dương, từng tên từng tên một tấn công, thỉnh thoảng xông vào chém một đao vào rồi lập tức lui về chỗ cũ, cứ thế mà thay phiên nhau tiến đánh.
Sở Phi Dương đứng ở giữa, hơi ngẩng đầu, tập trung lắng nghe. Nhưng hắn không cách nào phát hiện địch nhân đúng lúc, trên người đã lưu lại vài vết thương, thậm chí vài vết còn lộ cả xương cốt trông thật đáng sợ.
Một tên thổ phỉ trong đám há mồm cười to, một ít nước bọt văng ra dính trên chòm râu rối bù. “Sở Phi Dương, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Thuộc hạ của lão tử ta hy sinh nhiều như vậy là do ngươi! Tốt lắm! Hôm nay các huynh đệ ta sẽ ngoạn chết ngươi như lão miêu ngoạn chuột! Thiên hạ mấy ai có thể giết chết Sở Phi Dương chứ! Sau hôm nay Hồ gia trại sẽ nổi danh khắp giang hồ!”
Gã nói xong xung quanh liền vang lên một trận cuồng tiếu. Sở Phi Dương đứng ở giữa, cả người run lên vì mệt mỏi. Giờ hắn chỉ có thể tập trung lắng nghe, dùng thính lực phán đoán vị trí kẻ địch. Hắn thành công tránh được vài đao, nhưng trước ngực trên lưng vẫn lưu lại vài vết thương.
Quân Thư Ảnh nhìn tình hình trước mặt, hơi nhíu mày, xuất ra ngân châm trong tay áo. Y ra khỏi lùm cây, vẫy vẫy tay với đám người đang hỗn chiến phía trước: “Này!”Vài tên thổ phỉ sửng sốt, nhìn về người đột nhiên xuất hiện, thế trận trở nên giống như vở diễn miêu nhảy ra bắt chuột. Sở Phi Dương cũng hướng mặt về phía Quân Thư Ảnh, sau một lúc kinh ngạc, hắn liền cong khóe miệng cười cười với y. Quân Thư Ảnh bĩu môi, nhảy vào trận chiến.
Y tuy không có nội lực nhưng lại có vũ khí lợi hại dễ dàng đoạt mạng kẻ khác. Tuy y không có chiêu thức võ công để thu phục bọn chúng, nhưng cũng đủ để lấy mạng chúng. Chỉ cần như vậy là đủ. Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, nhanh chóng cướp được đao của chúng, ba thanh ngân châm chớp lóe, vài tên thổ phỉ ngã xuống đất, khóc thét kêu lên thảm thiết rồi dần dần chúng không thể phát được bất kỳ âm thanh nào nữa, máu chảy lênh láng, mắt mở to kinh hoàng, cả người run lẩy bẩy.
Quân Thư Ảnh khinh thường liếc mắt nhìn Sở Phi Dương vẫn đang đứng tại chỗ, rồi ngồi xổm xuống nói với gã đầu lĩnh: “Lão miêu ngoạn chuột? Các ngươi xứng là miêu sao?”
Gã thổ phỉ kêu lên vài tiếng thảm thiết, rồi trợn tròn hai mắt, không phát ra tiếng động nào nữa.
Quân Thư Ảnh vỗ vỗ y phục đứng dậy. Sở Phi Dương cười nói: “Ta không nghĩ là ngươi sẽ đến.”
Quân Thư Ảnh đưa ra mảnh giấy, đưa Sở Phi Dương, nói: “Đừng giả vờ. Không phải ngươi cầu cứu ta sao? Muốn ta giúp ngươi mà không dám nói thẳng? Sở đại hiệp làm chuyện này thật không quang minh lỗi lạc chút nào.”
Sở Phi Dương ho nhẹ, nói: “Ta cầu ngươi đến ngươi sẽ đến sao? Ta để mảnh giấy đó, nếu ngươi không đến phòng ta sẽ chẳng thể nhìn thấy. Nếu ngươi đến phòng của ta…” Sở Phi Dương mỉm cười, “tất nhiên ngươi sẽ đến.”
Quân Thư Ảnh không đồng ý cười lạnh một tiếng, nói: “Thật sự ngay cả ta cũng không biết Sở đại hiệp là một người không biết tự lượng sức mình như vậy. Biết rõ mình mù lòa mà vẫn tới sào huyệt bọn sơn tặc, thật là quá can đảm mà. Ngươi sợ mình sẽ sống lâu sao?”
Sở Phi Dương thở dài nói: “Ta chỉ là bất đắc dĩ, thật sự ta cũng không muốn đến. Nhưng nếu không đến, ngày sau nếu đồng đạo giang hồ biết được Sợ Phi Dương ta nhận chiến thư của bọn thổ phỉ lại bỏ chạy, thì ta còn mặt mũi nào?”
Quân Thư Ảnh khẽ nhếch môi, hừ lạnh: “Mặc kệ thế nào, hiện giờ ngươi nợ ta một ân tình. Ta có việc muốn nhờ ngươi làm, tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chóng trở về…”
“Thực xin lỗi… ta không thể… tự mình đi rồi…” Giọng Sở Phi Dương dần nhỏ lại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất! Người hắn rơi run rồi cũng yếu đuối ngã xuống.
Quân Thư Ảnh cả kinh, vội vàng đến xem hắn như thế nào. Y đặt tay trước mũi kiểm tra hơi thở của Sở Phi Dương rồi sờ sờ bên sườn. Hơi thở cũng không quá hoảng loạn, hắn chỉ bị bất tỉnh mà thôi. Quân Thư Ảnh nhìn quanh một lúc lâu, y bất đắc dĩ vào sơn trại đưa ngựa đến rồi đặt Sở Phi Dương lên lưng ngựa. Y cũng phi thân lên ngựa, vội vã chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.