Tác giả: Nam Phong Ca 
Thoát khỏi Vô Cực sơn trang cũng có một hai trăm người, bởi vì di chuyển vội vàng cho nên ngay cả lương thực cũng không kịp mang theo. Cũng may mọi người ở đây đều giỏi việc săn thú, hiện tại lại đúng mùa thu hoạch, vì vậy vấn đề lương thực không cần quá lo lắng. 
Vượng Tài thích nhất là tiểu đệ tử Thanh Phong phái hay vỗ vỗ đầu nó kia, lúc này ngón tay hắn đang chỉ hướng rừng cây, nói: “Vượng Tài, xuất phát!” 
Vượng Tài ngẩng đầu ưỡn ngực, sủa mấy tiếng, tứ chi duỗi ra, mạnh mẽ chạy đi. Mấy đệ tử trẻ tuổi tự nguyện ra ngoài hợp thành một đội, tất cả cùng vận khởi khinh công, nhanh chóng chạy theo phía sau Vượng Tài. 
Còn một số người khác đang ở khu vực đất trống chôn nồi nấu cơm. Thanh Tĩnh kéo tay Kỳ Lân, hứng trí bừng bừng nói: “Thạch Đầu, Lân nhi, chúng ta đi kiếm củi.” 
Ba thiếu niên lôi kéo nhau tới rừng cây bên cạnh, Sở Kỳ đẩy Thanh Tĩnh ra, lắc lắc tay, hừ nói: “Muốn đi thì đi, động tay động chân làm cái gì?” 
“Nhìn ngươi xem, thật giống nữ hài tử, Kỳ nhi muội muội!” Thanh Tĩnh bỡn cợt cười to. 
Sở Kỳ giơ tay lên chém xuống lưng Thanh Tĩnh: “Tên gia hỏa không biết lớn nhỏ! Lân nhi, giáo huấn hắn!” 
“Thanh thúc thúc nhìn thấy đó, chúng ta đến chỗ không người rồi ra tay.” Sở Lân cũng nhếch môi cười, bị Thanh Tĩnh dắt tay nhưng đã lật ngược tình thế án trụ được bả vai hắn. 
“Này, hai người các ngươi, đừng quên các ngươi là ca ca!” Thanh Tĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-3-phong-vu-vo-cuc/1334325/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.