Chương trước
Chương sau
Buổi tối, mọi người được mời đến nơi ở của Thanh Lang dùng cơm.
“Xuất môn tại ngoại không được bằng ở nhà, không thể trọng đãi, mong rằng các vị không chê.”
Mặc dù Thanh Lang khách sáo như vậy nhưng trên bàn lại bày biện rất nhiều món ăn phong phú tinh xảo khiến cho mấy vị Thanh Phong kiếm phái không khỏi cảm nhận được sự khác biệt giữa kẻ có tiền và không có tiền.
Ngoại trừ sáu người lớn, Kỳ Lân cùng với Thanh Tĩnh còn dẫn theo Cầm Anh tới dùng cơm. Cầm Anh so với lúc mới gặp, tuy rằng vẫn là bộ dạng gầy yếu ngượng ngùng nhưng cũng đã giảm đi vài phần sợ sệt, thêm vài phần hoạt bát.
Hắn nhìn Thanh Lang, nâng ly rượu lên, nói: “Thanh giáo chủ, khi đó đều nhờ huynh đem ta xuống núi, đã cứu ta một mạng, nhưng ta lại chưa có dịp tạ ơn huynh. Hiện giờ các tộc nhân của ta còn phải dựa vào các vị đại hiệp cứu giúp, ta hiện tại cũng không có cái gì làm đại lễ, chỉ biết mượn hoa hiến Phật, dùng một ly rượu nhạt này bày tỏ lòng cảm kích.”
Hắn miễn cưỡng đem lời của mấy tiểu tử kia chỉ dạy nói ra, khuôn mặtbất giác hồng hồng một mảnh.
Thanh Lang ha ha cười một tiếng, tiếp nhận ly rượu của hắn uống một hơi cạn sạch, vô cùng nể mặt. Cầm Anh lại căng thẳng ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh Thanh Lang, Yến Kỳ sắc mặt không tốt nhìn Cầm Anh, tự mình rót một ly rượu, hung hăng uống sạch.
Chứng kiến cảnh này, hai vị Thanh Phong kiếm phái cõi lòng cảm khái ăn cho xong bữa đại tiệc phong phú hiếm có này, rồi chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Không ngoài dự đoán, Yến Kỳ lên tiếng muốn giữ Quân Thư Ảnh và Cao Phóng ở lại.
Cao Phóng từ trước đến nay hiểu lòng người, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng còn có người không dễ nói chuyện như vậy.
“Ta không phải đã hẹn trước với các ngươi rồi sao?” Yến Kỳ nói.
“Nhưng ta chưa hề đáp ứng.” Quân Thư Ảnh đáp, bộ dạng rõ ràng không tình nguyện ở lại.
Yến Kỳ có chút ủy khuất nhìn y, tu mi nhíu chặt, hạnh nhãn hàm quang, tỏ vẻ rất đáng thương.
“Các ngươi tuy rằng hiện tại đang ở Thanh Phong kiếm phái nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là người của Thiên Nhất giáo chúng ta.” Yến Kỳ nói, “Chúng ta từ lâu đã quên hết ân oán trước kia, cũng đã lâu rồi không gặp mặt, chẳng lẽ không nên tụ họp một chút sao? Thanh đại ca và Cao Phóng đều đã ở lại. Quân Thư Ảnh, ngươi cũng nên.”
“Thư Ảnh, một khi đã như vậy thì ngươi ở lại một lát rồi hãy về.” Cắn người miệng mềm, lại có Thanh Lang ở một bên ý nhị nhìn hắn khiến Sở Phi Dương chỉ có thể áy náy mà mở miệng khuyên nhủ y.
Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng phải ở lại, Sở Phi Dương cùng với Tín Vân Thâm rời đi trước. Hạ nhân của Thiên Nhất giáo sau khi dọn dẹp tàn canh lãnh chích liền bưng lên trà thủy điểm tâm, bày lên bàn đá dưới tán cây trong viện.
Đến khi hạ nhân đã lui xuống, trong viện chỉ còn lại Thanh Lang, Yến Kỳ, Quân Thư Ảnh và Cao Phóng.
Thanh Lang vén vạt áo ngồi xuống, xem xét biểu tình của ba người kia, gãi gãi cằm.
Tuy rằng đây là trên danh nghĩa cố nhân Thiên Nhất giáo gặp mặt thế nhưng bầu không khí lúc này, cảm thấy… Thanh Đại giáo chủ như thế nào cũng giống người thừa?
Trong số bốn người, Yến Kỳ là người tích cực nhất, một mực nghĩ hết biện pháp này đến biện pháp khác để khơi mào chủ đề. Cuộc sống cùng với Thanh Lang khiến hắn quen với việc được yêu thương đủ loại, ân oán năm đó sớm phiêu tán như mây khói, không còn chút dấu vết. Nhìn Thanh Lang cùng với Quân Thư Ảnh, Cao Phóng bởi vì đủ loại chuyện giang hồ mà cố sức, thân cũng là người Thiên Nhất giáo khiến Yến Kỳ không khỏi cảm thấy bị gạt bỏ sang một bên. Bởi vậy phi thường hăng hái nắm bắt mọi cơ hội muốn hòa nhập với ba người kia.
Bất quá bọn họ thời gian đó, trải qua những việc không đáng nhắc tới, sau này bị xa lánh, còn chất chứa rất nhiều thù hận, đương nhiên là những chuyện không thích hợp mang ra ngoài đàm luận. Về sau cùng với Thanh Phong kiếm phái quan hệ không rõ ràng, nảy sinh đủ loại tình tình oán oán.
Ngón tay chống cằm, Yến Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, nếu ngay cả nói chuyện cũng không thể, thì làm sao có thể gây dựng tình cảm? Cũng may Thanh Tĩnh, Ninh Viễn cùng với Kỳ Lân huynh đệ quan hệ rất tốt, có thể lấy ra làm chủ đề đàm luận.
Đối với cố gắng của Yến Kỳ, Cao Phóng hết sức phối hợp. Ngược lại Quân Thư Ảnh và Thanh Lang một người mặt đen một người bất đắc dĩ ngồi một chỗ.
Cái này là như thế nào đây?… Thanh Lang ngậm ngùi, y đường đường là giáo chủ Thiên Nhất giáo lại phải ngồi ở đây nói chuyện về mấy oa oa, cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng bất luận trong lòng nghĩ thế nào, Thanh Lang vẫn tuyệt đối thuận theo Yến Kỳ, không nỡ khiến hắn có chút nào buồn bã thất vọng. Hiếm thấy chính là Quân Thư Ảnh lại có thể chưa phẩy tay áo bỏ đi mà vẫn ngồi như vậy, đem mỹ tửu năm xưa của Thiên Nhất giáo làm như nước mà uống, hiện tại không lay chuyển được câu hỏi dây dưa của Yến Kỳ thì cũng sẽ đáp lại một hai câu, tránh thành ra khi dễ hắn.
Tóm lại đối với việc tối nay Thiên Nhất giáo gặp mặt, Yến Kỳ hết sức hài lòng.
Thấm trăng đã lên đỉnh đầu, đệ tử Thiên Nhất giáo đến thỉnh Thanh Lang đi xử lý giáo vụ, trong viện cũng chỉ còn lại ba người. Đã qua ba tuần rượu, Yến Kỳ cùng với Cao Phóng đều có chút chếnh choáng chịu không nổi, sắc mặt vi huân. Chỉ có Quân Thư Ảnh mặt vẫn không đổi sắc, giơ ly rượu lên nhưng cũng không uống nữa.
Yến Kỳ ghé sát Cao Phóng, men say đem đề tài chuyển đến một người.
“Cao Phóng, ngươi thấy Cầm Anh kia không, từ lúc được Thanh đại ca ôm xuống núi, hắn nhìn Thanh đại ca với ánh mắt bất thường!”
Cao Phóng bật cười nói: “Yến Kỳ, ngươi suy nghĩ quá nhiều…”
“Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương kia củangươi, cũng là một kẻ người gặp người thích.” Yến Kỳ lại áp sát về phía Quân Thư Ảnh, “Ngươi cũng phải coi chừng, đừng để hồ ly tinh bắt mất hắn.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy thiếu chút nữa đem ly rượu trong tay bóp nát. Dù sao bồi cũng đã bồi đến khuya như vậy, ngay cả Thanh Lang cũng đã rời đi. Y đặt ly rượu xuống, đứng lên nói: “Đã khuya, có thể giải tán rồi, Cao Phóng, ngươi có đi hay không?”
Yến Kỳ cũng bật dậy nhưng hai chân mềm nhũn khiến hắn ngã trở lại, Cao Phóng chỉ có thể đỡ lấy hắn, hướng Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ nói: “Giáo chủ, người về trước đi, ta một lát nữa mới về.”
Quân Thư Ảnh gật đầu rồi lập tức tự rời đi. Yến Kỳ tựa lên vai Cao Phóng, rượu mạnh tác dụng chậm lúc này mới bốc lên đầu, bắt đầu khiến hắn choáng váng.
Cao Phóng dìu hắn vào phòng, ném lên giường, Yến Kỳ tự mình lôi tấm chăn mềm đắp lên người.
“Hôm nay ta thực tức giận, tuyệt đối sẽ không cho ngươi chạm… Hoa tâm Lang…” Nửa chừng liền ngủ mất, mái tóc hỗn độn, khuôn mặt bạch tích lúc này nhiễm lên một tầng ửng đỏ, đôi môi hồng nhuận, ấn ký trên trán bởi vì từng bị tẩu hỏa nhập ma mà lưu lại nhàn nhạt, lúc này bị men rượu tiêm nhiễm hiện ra từng đường vân rõ nét, càng thêm phong tình.
“Đã trưởng thành như vậy, thật là mê hoặc lòng người.” Cao Phóng nhịn không được đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn, cười nhẹ nói.
Cao Phóng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, gọi mấy tên đệ tử Thiên Nhất giáo đến coi chừng sau do liền ly khai.
Sáng sớm ngày thứ hai, ở nơi Trình Tuyết Tường an bài, lấy danh nghĩa Võ Lâm minh để triệu tập mọi người đến, mượn đài cao chúc thọ Vô Cực trang chủ còn chưa kịp dỡ xuống làm địa điểm.
Chỉ có điều so với một ngày trước thì lúc này hai nữ tử từng nhất hô bá ứng đã trở thành tù nhân, tiếp nhận phán xét của giang hồ võ lâm.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.