Tác giả: Nam Phong Ca Sở Phi Dương muốn nghe, Quân Thư Ảnh liền đem chuyện đó sơ lược kể lại, kết quả là Sở Phi Dương nghe xong lại càng them buồn bực. Cho đến cuối cùng, người ta vẫn là trúc mã trúc mã lưỡng tiểu vô sai. Ở trong núi kia chơi đùa, thì thầm to nhỏ với nhau, hái hoa bắt thỏ, loại khoái hoạt như vậy, Sở Phi Dương vừa mới tưởng tượng đã cảm thấy chua đến đỏ cả mắt. “Ngươi cùng hắn ở với nhau mấy ngày?” Sở Phi Dương hỏi. Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút: “Có lẽ ba bốn ngày gì đó, ta cũng không nhớ rõ.” Nói xong có chút mất kiên nhẫn, “Chuyện xảy ra đã lâu, ngươi hỏi tỉ mỉ như vậy để làm gì? Ta không muốn nói nữa.” Sở Phi Dương hừ một tiếng: “Thư Ảnh, ngươi cũng quá là thiện tâm đi. Thanh Lang là ngươi nhặt, Trình Tuyết Tường là ngươi cứu, ngươi trước đây còn cứu những ai nữa? Là nam hay là nữ? Nhân tiện lần này một lượt kể ra hết, sau này đỡ phiền toái.” “Không còn.” Quân Thư Ảnh mí mắt cũng không buồn nhấc lên, đáp lời. Sở Phi Dương thấy y không hề suy nghĩ mà trả lời ngay, liền hồ nghi xác nhận lại lần nữa: “Thật không còn sao?” Quân Thư Ảnh không vui nói: “Ta cũng không phải là mở thiện đường. Sở Phi Dương, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, chớ cùng ta vòng vo dây dưa mãi như vậy, có chuyện gì thì nói thẳng đi!” Sở Phi Dương sao có thể nói ra hắn là đang bị giấm chua đội lên. Trình Tuyết Tường vì lí do gì ân cần niềm nở, trong khi Quân Thư Ảnh hoàn toàn ngây thơ không biết gì, hắn đương nhiên không thể hảo tâm mà để tình địch thiêu phá song hộ như vậy. Lại nói, Trình minh chủ này cũng thật là… Thê tử bằng hữu không thể đùa bỡn chẳng lẽ hắn không hiểu sao?! Tuy rằng hắn cũng không làm việc gì quá phận nhưng loại hành động tặng hoa tặng thỏ này, Sở Phi Dương hoàn toàn không thể dung nhẫn. Hiệp chi đại giả, đại hiệp chi tâm, lúc lớn thì có thể như hải nạp bách xuyên (biển có thể thu nạp trăm sông đổ vào –> ý chỉ sự khoan dung độ lượng),còn lúc nhỏ cũng có thể so với châm tiêm. Sở Phi Dương nắm lấy bả vai Quân Thư Ảnh, cười nói: “Nhìn ngươi xem, còn nổi cáu với ta. Ta không hỏi mà được sao?” Quân Thư Ảnh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang cười mỉm, nhịn không được oán hận nghiến răng. Y rõ ràng rất nghiêm túc nói chuyện vậy mà hắn trước sau vẫn có thể cố ý xuyên tạc ý người khác, cố tình gây sự mà còn ra vẻ độ lượng, thật sự khiến y tức chết. Quân Thư Ảnh không muốn cùng hắn tranh cãi liền đứng dậy phẩy tay áo nhưng lập tức bị giữ chặt. Sở Phi Dương khẽ dùng sức kéo y trở lại, rồi cố ý làm y trượt chân, ngã vào lòng hắn. “Thư Ảnh, ta chỉ đùa một chút, không cần tức giận.” Sở Phi Dương đưa tay sờ sờ hai má Quân Thư Ảnh, không khỏi một trận thỏa mãn. Có thể đối với y như vậy, có thể không kiêng nể mà vuốt ve y thì cũng chỉ có Sở Phi Dương hắn mà thôi. Ngoài hắn ra, nam tử nữ tử khác không kẻ nào có bản lĩnh khiến Quân Thư Ảnh thu lại một thân gai góc, nhu thuận dịu dàng như thế này. Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương ôm vào trong lòng, cũng không giãy giụa. Sau một hồi cọ qua cọ lại liền phát ra một cỗ hỏa khí. Sở Phi Dương ôm lấy eo Quân Thư Ảnh, hôn môi y, quyến luyến không rời. Khí tức mạnh mẽ nóng ẩm phả lên mặt, bộ dạng này của Sở Phi Dương so với ngày thường sức quyến rũ hơn rất nhiều, Quân Thư Ảnh cũng nhịn không được nữa, có chút mặt đỏ tim đập. Sở Phi Dương ngẩng đầu cùng Quân Thư Ảnh trán trán tương đề, thấp giọng nói: “Bảo bối, ta nhịn không được…” “Nhưng đây là đang ở trong địch trận…” Quân Thư Ảnh cũng thấp giọng nói. “Này là bao nhiêu ngày rồi!” Sở Phi Dương nhịn không được tả oán nói. Hắn không phải là người không biết chừng mực, nhưng không có nghĩa là sẽ không sinh lòng oán phẫn. Người chưa thỏa mãn dục vọng thì chẳng còn lý tính khả ngôn, Sở Phi Dương không khỏi càng cảm thấy Vô Cực sơn trang này đáng hận hơn vài phần. Hai tay Quân Thư Ảnh vòng trên vai Sở Phi Dương, Sở Phi Dương vẫn tiếp tục hôn y, thỉnh thoảng còn đem đầu lưỡi xâm nhập vào miệng y tàn sát bừa bãi, nhiễu loạn khí tức. “Ngươi đáng lẽ không nên nhàn sự quản tới việc của Vô Cực sơn trang.” Quân Thư Ảnh than thở nói. Sở Phi Dương cười nhẹ một tiếng, hướng về phía lỗ tai xinh đẹp kia thổi một ngụm nhiệt khí rồi lại hôn lên vành tai bạch tích khiến Quân Thư Ảnh không khỏi rụt người lại. Sở Phi Dương ghé vào lỗ tai y, nói: “Cho dù không phải nhàn sự xen vào việc của người khác thì trách nhiệm của ngươi vẫn phải thực hiện, hai chuyện này khác nhau không cần đánh đồng làm một. Chờ mọi việc giải quyết xong xuôi ngươi phải gánh lấy trách nhiệm của ngươi…” Sở Phi Dương luồn bàn tay từ eo xuống phía dưới, vuốt ve ám chỉ, xúc cảm mềm mại mỹ hảo khiến hắn nhớ lại mùi vị tiêu hồn hàng đêm, Sở Phi Dương không khỏi âm thầm ai thán, cái này thực là một loại dày vò khổ sở a. “Ân…” Quân Thư Ảnh giống như rên nhẹ một tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng lại biến thành một sợi tơ dài, bay vào trong lòng Sở Phi Dương quấn chặt, xé cũng không ra, chỉ cảm thấy khắp nơi ngứa ngáy nhưng có gãi cũng không tới chỗ ngứa, duy chỉ có hung hăng đem người này ôm chặt vào lòng mới có thể dễ chịu hơn một chút. Lúc chạng vạng tối, La đại tiểu thư theo thường lệ đem đồ ăn từ trù phòng tới, để Cao Phóng lần lượt kiểm tra độc tính, lại có A Doanh tự mình đứng bếp đun nấu vài món, gom lại cũng đủ bảy người ăn. A Doanh chạy khắp nơi gọi mọi người trở về, cùng nhau ngồi xuống bàn cơm. Thanh Lang nhìn vào một bàn thức ăn đơn sơ với hết khả năng mới làm được, cười cười nhìn hai người nữ tử: “Nhị vị cô nương thật khéo tay, tuệ chất lan tâm. Chẳng biết thế gian ô trọc này người nào có có thể được nhị vị cô nương ái mộ làm bạn.” A Doanh ít tiếp xúc với bên ngoài, chỉ mới vậy đã cảm thấy xấu hổ mặt đỏ bừng, lúng túng cúi đầu không dám nhìn. Trái lại La đại tiểu thư, nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Phi Dương một cái. Sở Phi Dương đang rót một chén trà đưa cho Quân Thư Ảnh, nghe vậy cũng cười phụ hoạ. La đại tiểu thư dời mắt cúi mặt, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt giờ lại nhiễm thêm một tia mất mát. Quân Thư Ảnh uống mấy ngụm trà, đôi môi ẩm ướt so với bình thường càng trở nên hồng nhuận, ngay cả lạnh nhạt từ trước đến nay cũng dường như ẩn giấu một chút gì đó thủy sắc. Thần sắc như thế rõ ràng chính là… Trình Tuyết Tường nhanh chóng cơm nước xong xuôi lại tiếp tục nhảy lên ngọn cây cảnh giới. Cùng ăn một bữa cơm, nhưng có người cảm thấy ngọt ngào lại có người chẳng cảm thấy vị gì, tư vị ra sao cũng chỉ có mình mới biết. Thời gian giám thị mai phục nói nhanh cũng không phải nhanh, nói chậm cũng không hẳn là chậm, nhật thăng nguyệt lạc, một ngày như vậy trôi qua, thọ yến ngày một tới gần, Vô Cực sơn trang đột nhiên tra xét đại quy mô tất cả các viện tử, chỗ ở La đại tiểu thư cũng không bỏ qua. Sở Phi Dương và mọi người sau một hồi bàn bạc, quyết định tạm thời tránh mặt khỏi sơn trang. Giải dược do Cao Phóng phối chế lúc này đã đủ nguyên mẫu. Độc trong người A Doanh cũng đã thuyên giảm, mỗi ngày dùng dược, bệnh trạng trên người đã bắt đầu nhẹ hơn. Thời gian cấp bách, không thể cầu thập toàn thập mỹ, đây cũng là kết quả tốt nhất có thể rồi. A Doanh không có nơi để đi, chỉ có thể đi theo mấy người Sở Phi Dương rời khỏi sơn trang. Bên ngoài vừa vặn còn có Hạng Ninh Tử chiếu cố Hứa Trực, đem A Doanh giao cho hắn cũng xem như yên tâm. Vài ngày sau, trên đường lớn dẫn vào cốc có một nhóm nam tử nữ tử trẻ tuổi thân bạch y từ ngoài núi tiến vào sơn trang, dẫn đầu không ai khác chính là Ngọc nhi, người vẫn luôn luôn theo sát bên cạnh Thánh Cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]