Thấy được lối ra, Thanh Lang đi phía trước dẫn đường cũng bước nhanh hơn, mấy người nhanh chóng đi tới cuối thông đạo.
Sở Phi Dương là người cuối cùng từ trong thông đạo đi ra, nhờ ánh lửa chiếu rọi liền nhìn thấy được vẻ mặt chẳng biết tại sao của Thanh Lang.
“Lại trở về chỗ cũ, quả nhiên không dễ dàng ra ngoài.” Thanh Lang nói, ở một bên lấy ra đoản kiếm khắc lên động khẩu vừa mới đi ra một cái tiêu ký.
“Tiếp tục đi thôi.” Thu kiếm, Thanh Lang cũng không còn hưng trí trêu chọc, tùy tiện chọn một cửa động khác, ở trên đó khắc lên tiêu ký, rồi tiếp tục cùng mọi người tiến vào.
“Khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi.” Cao Phóng mở miệng nói, “Ta cùng Trình minh chủ lúc trước chẳng phải cũng từ một trong những động khẩu này mà tiến vào sao? Nếu có thể đi vào, khẳng định cũng có thể đi ra. Vậy chỉ cần theo động khẩu đó đi ra là được rồi. Cần gì phải như lũ ruồi không đầu mà đi loạn.”
Thanh Lang tựa vào bên cạnh động khẩu, không mở miệng mà chỉ nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương thở dài nói: “Đó đương nhiên là lối ra trực tiếp nhất, nhưng nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Vấn đề ở chỗ động khẩu đó đã không tìm thấy nữa rồi. Những động khẩu lớn nhỏ này hơn phân nửa là để che mắt, cửa ra nằm trong số đó nhưng chúng lại nhìn không ra. Ta nghĩ, bây giờ trong mắt chúng ta quá nửa là ảo ảnh.”
“Cái gì?!” Cao Phóng cả kinh nói, “Vậy chẳng phải là…”
“Cho dù đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-3-phong-vu-vo-cuc/1334279/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.