Quân Thư Ảnh tiến ra đón, Sở Phi Dương buông Nghiêm Phi và Hạng Ninh Tử xuống, khẽ gật đầu với y: “Thánh Cô kia tựa hồ không thể ra khỏi đầm lầy, nơi đây tạm thời an toàn. Nhưng hai người này trúng độc thụ thương, chúng ta không thể để bọn họ ở lại đây được.”
Quân Thư Ảnh nhíu mày nói: “Tìm Cao Phóng giải độc rồi để bọn họ tự mình trở về. Nơi này cách Thường Thanh môn cũng không xa, còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa.”
“Xin hỏi hai vị đại hiệp là cao nhân phương nào?” Nghiêm Phi ngồi trên mặt đất, một thân dựa vào gốc cây đang gắng gượng đứng thẳng người, ôm quyền mở miệng nói, “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị, hai vị đại hiệp hình như biết chúng ta là người của Thường Thanh môn. Chẳng biết hai vị có chuyện gì quan trọng, nếu thuận tiện có thể tới Thường Thanh môn một lần, để tại hạ có cơ hội báo đáp ân tình.”
Quân Thư Ảnh thờ ơ nhìn hắn, xem thường nói: “Báo ân là giả, không chừng Nghiêm phó môn chủ là vì sợ hai nữ tử, muốn tìm người bảo hộ mới là thật.”
Nghiêm Phi bị người ta bóc mẽ trên mặt có chút xấu hổ, nhưng cũng không phủ nhận. Hạng Ninh Tử liền giãy dụa xen vào: “Sư huynh, huynh hà cớ phải cầu xin người ta! Thường Thanh môn ta chưa có suy tàn đến nỗi chúng ta còn cần có người bảo hộ đưa về nhà!”
“Ngươi câm miệng, nếu chỉ có hai người chúng ta thì tùy tiện cần gì ngươi phí lời, đáng lẽ ra ngươi không nên mang Y Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-3-phong-vu-vo-cuc/1334268/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.