Chương trước
Chương sau
Thanh Lang ôm Cầm Anh trở lại Thanh Phong phái, Cầm Anh đã có một chút ý thức mơ hồ trong khi máu ở nơi vết thương vẫn không ngừng chảy, theo cánh tay Thanh Lang nhỏ từng giọt xuống đất, cảm giác kì dị suốt cả đường đi như có một phiên bộ bộ sinh liên (từng bước nở hoa).
Cao Phóng sớm đã chờ ở viện tử, vừa nhìn thấy tình hình liền lập tức chạy đến cầm máu cho Cầm Anh rồi để Thanh Lang đưa hắn trở về phòng.
Yến Kỳ bám lên khung cửa nhìn vào trong, thấy Thanh Lang thật cẩn thận từng chút một đặt Cầm Anh lên giường, nhịn không được cắn cắn ngón tay cái.
Cao Phóng bắt đầu công việc của mình, Thanh Lang không còn việc gì để làm nên lui ra ngoài trước, liếc mắt một cái đã thấy Yến Kỳ ở ngoài cửa liền tiến lên phía trước, nói: “Đã quá nửa đêm, ngươi không hảo hảo ngủ sao còn chạy ra đây, lại ăn mặc phong phanh như vậy, nếu sinh bệnh thì ai là người khó chịu?”
Nói xong liền kéo Yến Kỳ qua, dẫn hắn trở về.
“Không có ngươi ta ngủ không được.” Yến Kỳ lầm bầm nói hai tiếng.
Thanh Lang bật cười lắc đầu, đem thân thể trong lòng có chút lạnh mà ôm chặt hơn.
Sau một lúc lâu Yến Kỳ lại thấp giọng nói: “Lần này coi như không tính…”
“Hả?” Thanh Lang nghe không hiểu.
“Ta nói lần này coi như không tính, người ta cũng là bị thương. Từ nay về sau, không cho ngươi tùy tiện ôm người khác…”
Thanh Lang nhướn mày nhìn Yến Kỳ, hóa ra đây là nguyên nhân khiến tên gia hỏa này hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến đây ăn giấm chua.
“Vậy sau này nếu còn có người bị thương thì sao? Cũng không cho phép ta ôm?”
Yến Kỳ vẻ mặt khó xử, nhíu mày nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Ngón tay Thanh Lang trên khuôn mặt nhẵn mịn bày ra trước mắt véo véo vài cái: “Tiểu đông tây, lại ăn bậy giấm chua. Bổn giáo chủ sức quyến rũ vô biên, ngươi nếm chưa đủ sao?”
Yến Kỳ vẻ mặt đau khổ, ngẩng đầu nhìn Thanh Lang, không mở miệng nhưng lại dùng vẻ mặt ủy khuất mà lên án.
Thanh Lang vốn đang muốn tiếp tục khi dễ một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng này y sao nỡ, vội vàng một tay ôm lấy người vào lòng, dụ dỗ nói: “Được rồi được rồi, không chịu được trêu chọc mà. Hơn nữa, bổn giáo chủ lại là người không có định lực như vậy sao?”
“Đúng.” Yến Kỳ yếu ớt nói, cuối cùng còn nhấn mạnh, “Ngươi đúng là như vậy.”
Thanh Lang nghẹn lời, Yến Kỳ xem ra không biết rốt cuộc có mấy phần thật sự ủy khuất. Nghĩ lại, y ở trong mắt Yến Kỳ tựa hồ không có định lực chút nào, chẳng trách người ta lại kết luận như vậy.
“Hảo hảo, lời ngươi nói chính là sự thật. Trở về để cho ngươi thử một lần ‘định lực’ của bổn giáo chủ!” Thanh Lang nắm lấy Yến Kỳ đang một tay chống nạnh, tư thế đại vương sơn dã hầm hừ nói. Hai người dọc theo đường mòn chậm rãi trở về viện tử.
“Ân, đối với ta có thể không định lực…”
“Ngươi cái tên gia hỏa ma nhân này!”

Cầm Anh sau khi trải qua chuyện này, tính khí vốn đã không thích nói chuyện nay lại càng khép kín hơn, giống như một con tiểu thú bị thương rơi vào trong tay kẻ xa lạ, ngày ngày hoảng sợ. Vốn còn có Thạch Lệ quen thuộc để hắn dựa vào, hiện giờ ngay cả chỗ dựa duy nhất ấy cũng phản bội hắn.
Cao Phóng là người xa lạ mà gần gũi Cầm Anh nhất, bồi ở bên cạnh hắn khuyên bảo từng chút một, mới khiến cho Cầm Anh nguyện ý mở miệng nói vài câu.
Mấy tiểu tử đối với bạn cùng lứa cũng rất thích hòa hiếu kết giao, tuy rằng Cầm Anh so với bọn chúng lớn hơn một chút nhưng Cầm Anh hướng nội lại yếu đuối, khiến hắn có vẻ không thành thục bằng Kỳ Lân Thanh Tĩnh. Lũ trẻ mỗi khi có cơ hội liền chạy đến kết giao, Tín Ninh Viễn giống như tiểu đậu tử cũng bận rộn theo sau mấy ca ca.
Lúc trước có Thạch Lệ, Cầm Anh còn dám cùng bọn họ trao đổi một chút, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn thu mình lại trong một cái vỏ, chỉ có Cao Phóng mới có thể khiến hắn mở miệng.
Thanh Tĩnh là người đầu tiên hết kiên nhẫn, không chút nào nể nang mà tả oán nói: “Người này rốt cuộc có phải nam nhân hay không? Bất quá chỉ là một chút sóng gió mà thôi, lần sau ghi nhớ bài học này một chút là tốt rồi, hắn muốn ám ảnh tới khi nào a? Cả đời cũng không chịu qua lại với người khác sao?”
“A Tĩnh, ngươi đừng nói như vậy.” Sở Lân nói, “Ta đã hỏi Cao thúc thúc, tộc nhân của Cầm Anh hình như bị Vô Cực sơn trang nô dịch, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Cầm Anh có dũng khí theo người khác xuống núi đã là đột phá chính mình rồi, tộc nhân của hắn vốn là chưa hề nghĩ tới chuyện này. Nhưng kết quả chỉ là hắn bị lợi dụng, đả kích như vậy chúng ta không thể tưởng tượng ra.”
“Thật đáng thương.” Sở Kỳ ở một bên nhíu mày nói.
Tín Ninh Viễn nhìn qua nhìn lại, cũng gật gật đầu, nãi thanh nãi khí nói theo: “Thật đáng thương!”
Thanh Tĩnh trừng mắt nhìn Tín Ninh Viễn một cái, ôm hắn lên: “Ngươi thì biết cái gì, chỉ biết mò mẫm đi theo góp vui.” Lại nhìn Sở Kỳ Sở Lân, thở dài một hơi nói: “Được rồi, ta lúc trước là không biết còn có nội tình như vậy. Hai người các ngươi đừng có dùng ánh mắt để nhìn kẻ xấu mà nhìn ta như vậy có được không!”
“Có sao?” Sở Kỳ sờ sờ mặt, lại quay sang nhìn đệ đệ.
Sở Lân lắc lắc, nghiêng đầu đi. Tín Ninh Viễn lại dùng bàn tay nhỏ đầy thịt vỗ vỗ lên mặt Thanh Tĩnh, mắng: “Là người xấu!”
“Này, ba người các ngươi, không cần cùng nhau khi dễ ta a!”
….
Cao Phóng thật vất vả mới khiến Cầm Anh chịu nói ra vài lời, nhưng đối với tình hình trước mắt tựa hồ giúp không được gì nhiều.
“Hắn hẳn là còn nhớ đường tới Vô Cực sơn trang.” Trình Tuyết Tường nói, “Chẳng lẽ chỉ đường cũng làm không được sao?”
Cao Phóng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chỉ có phá tan Vô Cực sơn trang, hắn mới có hi vọng giải độc, chẳng lẽ hắn còn không rõ điều đó sao?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.
Cao Phóng thở dài: “Nơi đó còn có tộc nhân của hắn, Cầm Anh đại khái cũng không làm cách nào tin tưởng chúng ta. Hơn nữa dù cho hắn có muốn chỉ đường cũng là mơ hồ. Lúc Thạch Lệ dẫn hắn đến đây, hắn cũng không tỉ mỉ nhớ đường.”
“Tiểu Phóng, vậy vũ phách kia có manh mối gì không?” Thanh Lang đột nhiên nói.
Khi đó Thạch Lệ đưa vũ phách cho Sở Phi Dương đã bị Thanh Lang dùng cái chén có cơ quan xảo diệu mà đổi vị trí, Sở Phi Dương uống vào chỉ là một chén nước, vũ phách thực sự thì bị giữ lại.
Cao Phóng cơ hồ có chút xấu hổ, liên tiếp mấy vấn đề hắn đều không cho ra được kết quả vừa lòng: “Cũng không có. Trước đây ta tự cho là mình hiểu sâu biết rộng y thuật, đến hôm nay mới thấycmình chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Vũ phách kia ta không có chút manh mối nào.”
“Ngay cả Võ Lâm minh tự cho mình là có vị trí cao ở Trung Nguyên cũng thúc thủ vô sách, không có chút thành tích nào, ngươi không cần tự trách mình.” Quân Thư Ảnh nói.
Trình Tuyết Tường đang âm thầm minh tư khổ tưởng thì đột nhiên lại có cảm giác như người vô tội bị một mũi lưu tiễn bắn trúng.
“Sở huynh, Vân Thâm, kế tiếp các ngươi dự định sẽ làm gì?” Thanh Lang thực tự cảm thấy mình thân là khách, mỉm cười đem quyền quyết định đẩy về phía Tín Vân Thâm và Sở Phi Dương, còn mình thì một thân thoải mái.
Sở Phi Dương một mực trầm ngâm chợt dừng lại ngón tay vẫn đang khe khẽ gõ xuống mặt bàn, ngừng một chút nói: “Vô Cực sơn trang hung hăng càn quấy đã quá lâu, ta mệt mỏi chờ đợi đã đủ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.