Chương trước
Chương sau
Trong sơn động cháy lên một đống lửa không lớn cũng không nhỏ, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng lách tách thật khe khẽ, bên ngoài tiếng sóng biển ào ạt xô vào vách đá, khiến cho động bích dưới chân cũng ẩn ẩn rung động.
Sở Phi Dương ngồi ở động khẩu, Quân Thư Ảnh thì ngồi trước đống lửa. Trầm mặc như vậy đã giằng co rất lâu, lâu đến mắc Quân Thư Ảnh rốt cuộc không thể nhẫn nại được.
“Ngươi đã biết toàn bộ, hiện tại rốt cuộc muốn thế nào?” Quân Thư Ảnh mở miệng nói.
Tầm mắt Sở Phi Dương chuyển về phía y, khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mĩ đến ngây người, hắn dùng ánh mắt mà Quân Thư Ảnh đã quen thuộc nhiều năm nhưng tựa hồ càng thêm thâm thuý nhìn y, giống như nghiến ngẫm nhưng lại khiến Quân Thư Ảnh tự dưng sinh ra chút cảm giác mất tự nhiên.
“ánh mắt ta ngày trước vẫn là rất tốt.” Sở Phi Dương đột nhiên nhướn mi cười nói, đứng dậy đi đến trước người Quân Thư Ảnh, từ trên cao nhìn xuống y.
“Ngươi làm gì?!” Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy tóc gáy mình dựng thẳng, bản năng bắt đầu cảnh giác, thân thể ngửa về sau, muốn lui lại.
Sở Phi Dương trước một bước ngăn cản đường lui của y, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cầm Quân Thư Ảnh, ngả ngớn vuốt ve một lát, vẻ mặt hứng thú nói: “Quả thực là giai nhân. Ta sẽ cho phép ngươi về sau đi theo ta, phụng dưỡng ta, ngươi có vui không?” (vui cái đầu anh!)
Quân Thư Ảnh giống như thấy quỷ mà nhìn Sở Phi Dương, giận tái đi, một mạt màu đỏ hiện lên ở cần cổ và hai má, giương mắt trừng hắn nửa ngày, mới mở miệng: “Ngươi…..” sau tiếng đó, không nói tiếp câu sau.
Dừng nửa ngày, rốt cục thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, đẩy bàn tay đặt trên cằm ra, cúi đầu, vẻ mặt u sầu.
Sở Phi Dương ngồi xuống kề bên Quân Thư Ảnh, nâng tay ném một cây củi vào đống lửa, dùng bả vai đẩy đẩy Quân Thư Ảnh, quay đầu nhìn y cười: “Ngươi làm cái biểu biểu tình gì vậy? Không phải ngươi yêu ta sao? Ta cho phép ngươi làm bạn với ta, sao ngươi lại rầu rĩ không vui? Chỉ cần ngươi gật đầu một cái ta sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi sơn động này, rời khỏi hoang đảo này, tìm một địa phương náo nhiệt, hảo hảo chơi đùa một phen.”
“Ngươi muốn chơi đùa thế nào?” Quân Thư Ảnh khẽ cau mày nhìn hắn.
Sở Phi Dương liếm liếm môi, đôi mắt lúc này phóng ra tinh lượng quang mang, tựa hồ đang suy nghĩ đến chuyện gì cực kì vui vẻ: “Đương nhiên là….tuỳ tâm sở dục, nắm trong tay sinh tử, tận tình….”
Quân Thư Ảnh nhìn thấy trên mặt hắn toát ra dục vọng muốn giết người, trên khuôn mặt tuấn mĩ thậm chí tràn ngập, tràn ngập vội vã, ngay cả khoé miệng hắn lộ ra tia mỉm cười ở trong mắt Quân Thư Ảnh cũng trở nên vặn vẹo.
Quân Thư Ảnh chỉ đột nhiên cảm thấy ngực một trận bực mình, nhấc chân đá qua: “Không cho phép ngươi cười như vậy!”
Sở Phi Dương một tay bắt lấy mắt cá chân của y, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi làm gì?! Thư Ảnh, ngươi không được thị sủng mà kiêu!”
“Cút cái thị sụng mà kiêu của ngươi đi.”  Quân Thư Ảnh một cái xoay người nhanh nhẹn, tay áo tung bay liền đã đứng trước mặt Sở Phi Dương hơn ba bước, khuôn mặt đỏ đỏ lên cả giận nói: “Sở Phi Dương ngươi nếu vẫn là Sở Phi Dương, liền lập tức tỉnh lại cho ta! Ngươi như vậy tính là cái gì! Tính cái gì? Ngươi tự nhìn chính mình xem, điên điên khùng khùng, người không ra người quỷ không ra quỷ! Ngươi cho ngươi là ai?! Ngươi là Sở Phi Dương a, là thiên hạ chí nhân chí nghĩa chí trung trí thiện Sở Phi Dương a!”
Sở Phi Dương nhìn vẻ mặt tiêu điều bi thương của Quân Thư Ảnh, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy: “Như thế nào? Hoá ra ngươi yêu ta như vậy sao? Cái loại người nhu nhược đó thì có cái gì tốt?! Cái gì mà chí nhân chí nghĩa chí trung chí thiện, cũng chỉ là lớp nguỵ trang của kẻ yếu kém mà thôi. Ta của hiện giờ mới là chân chính tỉnh táo! Ngươi có hiểu cảm giác nắm giữ được sức mạnh vô thượng không?” Sở Phi Dương nói xong, đi đến phía trước Quân Thư Ảnh, nâng một bàn tay nhẹ nhàng chế trụ phản kích của Quân Thư Ảnh, ôm trọn y từ phía sau, dán lên cái lỗ tai của Quân Thư Ảnh, cười nhẹ nói: “Ân?! Ngươi hiểu sao? Trần vật thế gian này, không có thứ gì mà ngươi không lấy được. Tất cả đều dẽ như trở bàn tay, cũng đều có thể tuỳ tay vứt bỏ! Thế nhân chính là bởi vì cầu không được, mới có thể quý trọng, nếu hết thảy đều có thể tới dễ dàng, còn có cái gì tất yếu mà cần cẩn thận như tấm băng mỏng? Còn có cái gì cố gắng nguỵ trang thành giả nhân giả nghĩa 一”
“Ngươi câm mồm!” Quân Thư Ảnh vùng vẫy nổi giận nói: “Sở Phi Dương mới không phải giả nhân giả nghĩa! Hắn là người thiên hạ đệ nhất chính trực chính nghĩa! Nói cái gì mà thế gian vạn vật dễ như trở bàn tay, tất cả đều là hồ ngôn loạn ngữ! Cho dù người là thần minh trên ba mươi sáu tầng trời, ngươi cũng sẽ có thứ không cầu được! Ngươi mới là tẩu hoả nhập ma đến phát rồ!”
Sở Phi Dương nghe xong cúi đầu cười, hắn dùng tay kia nắm vòng lấy eo Quân Thư Ảnh, ngăn cản không cho Quân Thư Ảnh giãy dụa, giống như ái nhân cực kì thân mật dính sát vào người y, nghe tiếng thở hổn hển trong lồng ngực y, khẽ cười nói: “Cho nên, ngươi đã bị tên thiên hạ đệ nhất chính trực lừa khiến cho cam tâm tình nguyện uỷ thân cho hắn? Thậm chí vì hắn, không màng bản thân xông vào chỗ nguy hiểm, ngay cả chuyện thân là nam tử khó làm nhất, ngươi cũng đều nguyện ý vì hắn làm…..”
Quân Thư Ảnh đối với lời nói của hắn có chút không lọt tai, biết rõ tại nam nhân cường đại đến nghịch thiên này có dãy dụa cũng vô dụng, lại không cam lòng bị hắn giam cầm trong ngực như thế mang theo chút hơn thua không ngừng phản kích chống cự.
Sở Phi Dương đột nhiên một phen ngăn chặn tất cả phản kháng của y, thanh âm cười nhẹ đã có chút âm trầm, hắn dùng song trưởng cứng rắn như thiết chặt chẽ khoá trụ Quân Thư Ảnh, ghé vào lỗ tai y nói: “Thư Ảnh, nghe lời đừng tiếp tục chống đối. Vì sao ngươi vẫn không thấy rõ? Ta chính là Sở đại hiệp của ngươi, Sở đại hiệp của ngươ i一 chính là ta. Người ngươi yêu chính là ta, người ngươi muốn làm bạn cả đời cũng là ta, phụ thân của Kì Lân là ta, ngươi hao hết thiên tân vạn khổ để tìm kiếm, cũng chỉ có ta. Ta hiện giờ đang đứng ở trước mặt ngươi, vì sao ngươi không dùng trái tim cảm thụ một chút, nhìn xem ta có phải là Sở Phi Dương của ngươi hay không. Thân thể của ngươi….” Thanh âm Sở Phi Dương đột nhiên thấp xuống: “Thân thể của ngươi, nhất định là từ lâu đã quen thuộc ta. Nếu ngươi đã không muốn dùng tâm cảm thụ, vậy hãy dùng thân thể của ngươi….hảo hảo mà cảm thụ ta….” Sở Phi Dương nói xong, tựa như bị mê hoặc, hạ mí mắt nhìn nước da trắng nõn trên cổ Quân Thư Ảnh, đặt đôi môi ấn lên làn da lộ ra nơi cần cổ.
Cảm nhận được xúc cảm nóng bỏng kia, giống như quen thuộc rồi lại giống như xa lạ vô cùng, thân thể Quân Thư Ảnh cứng ngắc lại. 
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.