Tô Thi Tưởng giương mắt nhìn Quân Thư Ảnh ở trước mặt. Y vẫn đang giãy dụa sờ soạng tìm kiếm trên mặt đất, tựa hồ muốn từ chỗ cơ quan vừa khép chặt tìm ra một kẽ hở. Sau đó y ôm ngực quay sang hướng khác, Tô Thi Tưởng nhớ rõ phía trước chính là chỗ sư nương đã đứng. Quân Thư Ảnh lại ở nơi ấy tỉ mỉ sờ soạng, bóng lưng thẳng tắp mà cứng ngắc, giống như cây cầm huyền bị buộc chặt, tựa hồ chỉ cần một lực tác động nho nhỏ, cũng khiến y không cách nào chống đỡ nổi.
Nhưng mà một khắc sau Quân Thư Ảnh liền bỏ cuộc, y quay đầu nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt tái nhợt bình thản thế nhưng tràn ngập vẻ uy hiếp. Y gian nan bước về phía trước, đôi môi gần như mất đi huyết sắc, điểm chút máu đỏ sẫm đập vào trong mắt Tô Thi Tưởng.
Ánh mắt Quân Thư Ảnh gắt gao chăm chú nhìn hắn, đi từng bước đến trước mặt hắn. Tô Thi Tưởng cũng ngẩng đầu nhìn về phía y, bốn mắt yên lặng giao nhau, hắn cũng đã từng trải qua sự thống khổ giống Quân Thư Ảnh, bất lực, tuyệt vọng nhìn thế giới của mình sụp đổ. Cái cảm giác đau đớn khôn cùng ấy, hắn lại như cũ không muốn trốn tránh. Nỗi đau đó không phải ai cũng có cơ hội được cảm nhận, chỉ những người từng trải mới đủ tư cách. Hắn sẽ không bao giờ có tư cách ấy, trước cũng vậy, mà hiện tại cũng thế.
“Ta không biết cửa vào cơ quan, thực xin lỗi.” Không đợi Quân Thư Ảnh đặt nghi vấn, Tô Thi Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334187/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.