Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, một đường lao nhanh, tiến về nơi hiển thị trên bản đồ, không quá một canh giờ, hai người liền thấy được một mảnh phế tích.
Sở Phi Dương phi thân xuống một bãi đá bằng phẳng, nhìn ra xung quanh. Quân Thư Ảnh đã ở phía sau đi đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy đầu tiên chính là một khu đất lớn bị bỏ hoang từ lâu, rất nhiều cột đá rải rác xung quanh, có cột dựng đứng như cũ, nhưng chỉ còn lại một nửa, có cột thẳng tắp ngã ra, vỡ thành mấy đoạn, những cây cỏ dại ương ngạnh chỗ nào cũng có ở trên mặt đá cắm rễ sinh trưởng. Có thể tưởng tượng, nơi này trước kia uy nghiêm đồ sộ thế nào.
Ở những nơi xa hơn còn có nhiều phòng xá đổ nát. Phòng xá san sát với nhau, gắn liền với một đàn kiến trúc rộng rãi. Những ngôi nhà này vô luận là hình thức hay là quy mô, đều tràng lệ hơn phòng ngủ của các đệ tử lúc trước nhiều lắm, đứng dưới ánh nắng chiều khu đất bị bỏ hoang lúc này đây như được nhuộm bằng hoả bàn hồng diễm. Ráng chiều sắp sửa tan biến, nhưng lại sáng rực phóng túng như thế, thiêu đốt đến tuỳ ý phóng đãng như thế, ngay cả phế tích vốn nên tử khí trầm trầm cũng hiện ra một loại vẻ đẹp thê lương.
“Nơi này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Môn phái như vậy vì sao chỉ trong một đêm mà đã tiêu thất?” Quân Thư Ảnh vì cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334174/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.