Trên một vách đá thâm thấp, bằng phẳng, mấy bụi cỏ dại đang đung đưa đón gió, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy va vào đá ngầm.
Không bao lâu sau, chỉ thấy hai bóng dáng một trước một sau từ dưới thạch bích bay lên, tay áo phiêu phiêu, trên nền hải thiên nhất sắc, tựa như trích tiên hạ phàm.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, xoay người, liền nhìn thấy Quân Thư Ảnh đã theo kịp phía sau, gió biển khiến tóc cùng góc áo y bay phấp phới, cả người toát lên tư thái đường hoàng tiêu sái. Sở Phi Dương khẽ nheo lại hai mắt.
Quân Thư Ảnh chân phải điểm xuống đất, lại tiến về phía trước thêm hai bước nữa mới dừng hẳn lại, vừa vặn ở ngay trước mặt Sở Phi Dương, Sở Phi Dương cười với y. Quân Thư Ảnh lại nhớ tới vừa rồi Sở Phi Dương tiếp đất gọn gàng mà dứt khoát không một động tác thừa, trái ngược hẳn với hiện trạng của mình, trong lòng có điểm không vui. Võ công không bằng Sở Phi Dương luôn luôn là nỗi đau trong lòng Quân Thư Ảnh. Y đang buồn bực, lại còn nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt tuấn tú kia của Sở Phi Dương tâm tình lại càng thêm khó chịu.
Sở Phi Dương mạc danh kỳ diệu bị trúng một cái trừng mắt của y, nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không tài nào nghĩ ra mình đã đắc tội gì với người ta.
Quân Thư Ảnh “hừ” một tiếng, lập tức lướt qua Sở Phi Dương tiến thẳng lên phía trước.
Sở Phi Dương buông tha cho việc tự xem xét bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334171/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.