Hai người vẫn tiếp tục rơi xuống dưới, bóng tối sâu thẳm dưới chân giống như vô biên vô tận. Một cánh tay Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh, tay kia thì quơ đai lưng nãy tháo xuống, không ngừng truyền nội lực vào, muốn cuốn lấy mấy vật nhô ra trên thạch bích. Nhưng là vách động này quả thực vô cùng xốp, hoàn toàn không thể chịu được sức nặng của hai người. Sở Phi Dương không thể ngừng việc rơi xuống, cũng may nhiều ít còn có thể giảm xóc, khi rơi đến đất hẳn là sẽ không bị thương quá nặng. 
Quân Thư Ảnh không có thứ gì có thể mượn lực được, lúc này một thân khinh công cùng nội lực, lại hoàn toàn không sử dụng được. Tuy rằng bị Sở Phi Dương bảo hộ trong ngực như vậy có chút xấu hổ và buồn bực, nhưng lúc này Quân Thư Ảnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo, bằng không chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này. 
Đáy lòng y cũng không thể phủ nhận, lúc bị Sở Phi Dương hung hăng bắt vào trong lòng, khi cảm nhận được lồng ngực cấp tốc phập phồng của hắn, lại nghe thấy âm thanh run rẩy sợ hãi của hắn, sâu trong đáy lòng bỗng chốc xuất hiện tình cảm nồng đậm. Phần tình cảm này giống như sóng biển mãnh liệt dâng trào, trong nháy mắt khiến y không thể đảm đương. 
Quân Thư Ảnh vì cuồng phong kia giống như ái luyến của chính mình xuất hiện mà cảm thấy hoảng sợ. Rốt cuộc là từ khi nào thì, cảm tình của y đối với Sở Phi Dương cư nhiên có thể thâm sâu đến như vậy?! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334167/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.