Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhỏ giọng thương lượng vài câu, sau đó quay sang cười nói với Sở Vân Phi: “Vân Phi huynh đệ.”
Sở Vân Phi có chút câu nệ, dù sao cũng là cậu vô duyên vô cớ đến đây gây phiền toái cho Sở Phi Dương, cảm thấy bồn chồn không yên, sợ rằng Sở đại hiệp mà mình ngưỡng mộ đã lâu đối với mình tâm sinh chán ghét.
“Xem ra việc này, chúng ta không thể không đến Cẩm Tú Lâu thăm thú một phen.” Sở Phi Dương nói. “Ta thật muốn xem xem rốt cuộc là ai dụng công sắp đặt như vậy chỉ để muốn gặp một mình tại hạ.”
Sở Vân Phi thấy Sở Phi Dương trên mặt không chút hờn giận, ngược lại có phần hứng thú, cũng yên lòng đôi chút.
“Bớt nói nhảm, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức xuất môn.” Quân Thư Ảnh nói xong hướng phòng trong đi đến.
Sở Phi Dương bảo Sở Vân Phi ngồi chờ ở đại sảnh, cũng vào theo.
Sở Vân Phi ngồi chờ được một lát, uống hết tách trà, cảm thấy nhàm chán liền đứng dậy đi vào trong viện. Cậu đứng ở giữa đình viện, thú vị tán thán nhìn những bông tuyết lẳng lặng phiêu nhiên xoay trong không trung, bỗng thấy hậu viện pháo hoa được bắn lên, kéo theo một đạo thanh âm bay thẳng lên bầu trời đêm lạnh lẽo thê lương. Sở Vân Phi khó hiểu, nhíu mày suy nghĩ mãi cũng không thông suốt ý tứ trong đó, đành bỏ qua không quản. Dù sao Sở đại hiệp hành sự, đều có đạo lý của riêng hắn.
Cùng lúc đó trên Lãng Nguyệt Sơn, vị thiếu chủ trẻ tuổi tương lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334129/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.