Editor: Diên Vỹ
Lăng Sương thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cẩu sư gia, cười nói: "Không còn."
Cẩu sư gia vẻ mặt đầy đau lòng: "Lâm cô nương cứ từ từ bận rộn nhé, ta xin đi trước."
Đợi Cẩu sư gia đi, Lăng Sương lại lần nữa tiếp tục ngồi đếm ngân phiếu, hai vạn lượng ngân phiếu, hạt bụi này cũng không hề ít đâu nhé, bây giờ nàng mới cảm thấy thập phần thỏa mãn.
Cẩu sư gia đi khoảng gần một canh giờ thì trở về, Lăng Sương hỏi: "Cẩu sư gia bái kiến mấy vị trưởng lão rồi sao?"
" Cẩu mỗ đi qua sau núi, nhưng mấy vị trưởng lão, một cái bóng cũng không thấy." Cẩu sư gia đổ ly trà lạnh, uống một hớp lớn.
Lăng Sương sững sờ: "Mấy vị trưởng lão không ở trong cốc?"
" Cái này Cẩu mỗ cũng không rõ lắm, đợi mấy vị ấy về, Cẩu mỗ lại đi xin chỉ thị từ mấy vị ấy, Lâm cô nương bình tĩnh chớ nóng vội."
Lăng Sương thầm nghĩ, nàng có thể bình tĩnh được ư? Thật vất vả mới tìm được nguyên nhân khiến Tần Chích mắc phải chứng táo cuồng này, nàng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
" Cẩu sư gia không có cách nào khác để tìm mấy vị trưỡng lão nữa ư? Hoặc là, Cẩu sư gia cũng có thể thông qua những biện pháp khác, nói cho ta biết về chuyện mẫu thân của Tần Chích đi."
Cẩu sư gia đong đưa quạt lông vũ, đặc biệt hòa ái dễ gần nhìn Lăng Sương." Cẩu mỗ vô thân vô cố, kính xin Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thieu-chu-dau-tra-nam/2454593/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.