Lăng Sương bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương: "Ta nói muốn ăn bánh ngọt, ngài cũng không cần chuyển cả Thiện Thực Đường sang đây cho ta đâu."
" Ta không biết tỷ tỷ thích ăn cái gì." Tần Chích trả lời rất là đương nhiên.
Lăng Sương nghĩ thầm, ai nói Tần Chích ngu ngốc? Không phải rất là thông minh đấy sao? Bản lãnh tán gái, quả thực hết sức bá đạo điển hình của một Tổng giám đốc trêu ghẹo em gái đó nha!
Lăng Sương đói đến hoảng, thuận tay cầm lên vài khối bánh ngọt, khoan hãy nói, tay nghề đầu bếp của Thiện Thực Đường thật rất đáng khâm phục, Lăng Sương ăn vài miếng, lại nhìn thấy Tần Chích đang trông mong nhìn nàng, trong lòng Lăng Sương lập tức sinh ra một loại cảm giác phạm tội.
"Còn rất nhiều bánh ngọt, ngài tự mình ăn đi." Những thứ bánh ngọt này, một mình nàng ăn cũng không hết được.
"Đút."
Cái gì? Đút ăn? Đầu óc hắn vào nước ư?
Đã lớn như vậy rồi mà còn muốn người khác đút ăn? Người mắc chứng táo cuồng, trí lực rất thấp nên mọi sinh hoạt không thể tự mình làm được đâu!
"Tỷ tỷ còn bận nhiều việc, ngài tự ăn được không?" Lăng Sương kiên nhẫn, cố gắng dụ dỗ hắn như một tiểu hài tử.
"Không, ta muốn tỷ tỷ đút."
Lăng Sương cố gắng nén cơn kích động muốn nhảy dựng lên, đây là Tần Chích cố ý chiếm tiện nghi của nàng đi! Hết lần này tới lần khác vẻ mặt Tần Chích quá đơn thuần, Lăng Sương không thể nào mà bùng phát cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thieu-chu-dau-tra-nam/2454586/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.