Lăng Sương nhắm ngay huyệt vị trước ngực của Tần Chích, rồi xông mạnh về phía hắn, ánh mắt Tần Chích lạnh lẽo, không đợi Lăng Sương tới gần, một chưởng mạnh mẽ bổ thẳng về phía nàng, Lăng Sương kinh hãi, sao nàng lại quên mất Tần Chích đang phát bệnh, sẽ không nhận ra bất kì ai, hắn sẽ nghĩ nhầm rằng nàng là đang tấn công hắn.
Lăng Sương thầm nghĩ, xong rồi, lần này chết thật rồi!
Chưởng phong của Tần Chích đảo qua Lăng Sương, đột nhiên vào giây phút cuối cùng lại chuyển sang hướng khác, một chưởng bổ thẳng về phía cây cột, cây cột cứng rắn bị Tần Chích chém đứt!
Lăng Sương chưa tỉnh hồn, lại nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Chích: "Đi!"
Con mắt Tần Chích vẫn như trước đầy huyết hồng, có nghĩa là chứng táo cuồng của hắn vẫn đang ngự trị, một chưởng kia của Tần Chích, chắc chắn Lăng Sương chắc chắn phải chết, ngay tại thời khắc mấu chốt, Tần Chích lại khống chế được hành động của mình!
Trong lòng Lăng Sương cực kỳ khiếp sợ, người mắc chứng bệnh táo cuồng khi phát tác, không thể nào khống chế được hành vi của mình, từ nhỏ hắn đã mắc phải căn bệnh này, tích luỹ trong một thời gian dài, tình trạng bệnh của hắn ngày thêm nặng, nhưng lúc nãy hắn làm như thế nào có thể dừng được hành động của mình?
Lăng Sương không kịp nghĩ nhiều, vạn nhất Tần Chích lần nữa lại không khống chế được, thì ngay cả cơ hội chạy nàng cũng sẽ không có, Lăng Sương nhanh chóng bỏ chạy, chạy được vài bước, lại chợt nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thieu-chu-dau-tra-nam/2454578/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.