Chương trước
Chương sau
(1): si mê võ nghệ

" Ta tẩu hỏa nhập ma." Tần Chích nói ra.

Nguyệt Nương kinh hãi, bình thường khi Tần Chích tẩu hỏa nhập ma hai mắt đỏ như máu, người sẽ như hóa điên, trong cốc không ai dám tới gần, cũng chính vì vậy mà Nguyệt Nương chịu không ít tổn thương, nhưng chỉ cần Tần Chích, dù là chết, Nguyệt Nương cũng sẽ không một chút nhíu mày.

" Nguyệt Nương vận công vì Thiếu chủ điều tức kinh mạch." Ngày trước Tần Chích tẩu hỏa nhập ma, đều là Nguyệt Nương giúp hắn điều tức kinh mạch, dùng nội lực tự thân giải khai kinh mạch trên người của Tần Chích, giúp hắn khôi phục như bình thường.

Ở ngoài điện, Tần Chích luyện công ngồi xuống trên bệ đá, Nguyệt Nương tiến lên, ngồi chung một chỗ với Tần Chích, hai người duỗi ra hai tay. Lập tức Nguyệt Nương nhíu mày, mạch đập của hắn vững vàng, không có bất kỳ dị thường, không có tẩu hỏa nhập ma, nhưng nhìn Tần Chích nhắm mắt lại, Nguyệt Nương nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng lầm?

Nguyệt Nương vận công quán thâu trong cơ thể của Tần Chích, Tần Chích không có ý thức cơ thể theo phản xạ vận công tiến hành tự bảo vệ, nội lực Tần Chích quá mạnh mẽ đánh văng cả Nguyệt Nương.

Nguyệt Nương bị nội lực của Tần Chích gây thương tích, ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn, nhưng trong lòng nàng lại hết sức khiếp sợ, nội lực của Tần Chích đã mạnh hơn một bậc so với trước kia.

" Chúc mừng Thiếu chủ, võ công của ngài lại tiến thêm một bậc!" Nguyệt Nương quỳ trên mặt đất, mừng rỡ nói.

Tần Chích si mê võ học, võ công sớm đã vượt xa lão Cốc chủ, cũng bởi vì Tần Chích si mê võ học, bởi vậy những chuyện khác hắn đều không có hứng thú, thậm chí ngay cả việc nam nữ khác biệt hắn còn không rõ.

Tần Chích nghi hoặc nhìn Nguyệt Nương, Nguyệt Nương chưa bao giờ lừa hắn, hắn không có tẩu hỏa nhập ma, vậy ngọn lửa trong bụng vừa rồi là cái gì, đồ vật gì?

Tần Chích thử đến gần Nguyệt Nương, nhưng hắn vừa bước được một bước, cảm giác nóng nảy điên cuồng đã bắt đầu dâng lên, đột nhiên Tần Chích quay đầu lại nhìn phía sau cửa điện, nữ nhân kia, khi hắn tới gần, sẽ không có cảm giác như vậy?

Tần Chích quay người trở về trong điện, nàng vẫn đang ngủ say, Tần Chích nằm xuống bên người nàng, hắn cứ như vậy nhìn nàng, nhưng không biết trong đầu lại đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, chỗ Cẩu sư gia.

Cẩu sư gia Quỷ Cốc "Người nhiều mưu trí". Trong Quỷ Cốc trừ Tần Chích và Nguyệt Nương, Cẩu sư gia không sợ bất luận kẻ nào, sợ Tần Chích là bởi vì hắn là Thiếu chủ lại có một thân võ công sâu không lường được nhưng điều mấu chốt chính là chỉ cần chọc giận Tần Chích, thì chắc chắn chết như thế nào hắn cũng sẽ không biết, sợ Nguyệt Nương là bởi vì nữ nhân này quá mức bạo lực, động một chút là muốn đánh người.

Cẩu sư gia mới từ dược lô trở về, hôm nay trong cốc có hai vị khách không mời mà đến nhưng tâm tình Cẩu sư gia lại dị thường tốt.

" Nếu Tả sứ đã đến sao lại không hiện thân?" Cẩu sư gia cầm bầu rượu, trên bàn là bày mộ đĩa hạt đậu phộng, còn thêm hai ly rượu.

Nguyệt Nương mặt đen từ ngoài đi vào, ngồi đối diện với Cẩu sư gia, Cẩu sư gia rót cho nàng một ly rượu, cười nói: "Tả sứ suốt ngày mặt lạnh như vậy, khó trách Thiếu chủ không thích đây mà."

Nguyệt Nương lạnh lùng trừng mắt Cẩu sư gia, Cẩu sư gia cuống quít quay mặt qua rồi nói: "Ta chỉ thuận miệng nói chơi mà thôi, tả sứ không cần để ở trong lòng, đã trễ như thế này, tả sứ tới tìm ta có chuyện gì không?"

" Cẩu sư gia đã biết mà còn cố hỏi nữa sao?" Hôm nay trong cốc có hai người lạ mặt xông vào, một người bị giam trong Thủy Lao, đánh chết cũng không nói một chữ, mà người còn lại thì được Tần Chích rất ưa thích, hai chuyện này cũng quá ư là trùng hợp rồi.

Cẩu sư gia cười tủm tỉm uống một ngụm rượu: "Ta không phải là con giun trong bụng tả sứ, làm sao biết tả sứ đang nghĩ gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.