Thời điểm lần đầu tiênthấy Lương Tử Bái là như thế nào? Ngụy Tuyển Triệt không xác định lắm.
Điều này làm cho trí nhớsiêu phàm cảm thấy vạn phần tự hào của hắn vô cùng kinh ngạc.
Mặc cho hắn trải qua khổtư, quỹ đạo thời gian trong nháy mắt có chút mơ hồ, cái này phải lưu lại kháiquát giai đoạn thời gian “Tiểu học”.
Chỉ nhớ rõ thời tiết khiđó cực kì tốt, là một tuần mây mưa liên tục kéo dài khó được trời nắng, ánh mặttrời không gay không gắt, xuyên thấu cây cối, trong lúc đó vật thể cùng nguồnsáng chiếu lẫn vào nhau, vừa đúng lúc cảnh vật si sái nhất...
Ngụy Tuyển Triệt ngồitrong phòng ốc thủy tinh chứa đàn trong phòng, vùi đầu luyện dương cầm.
Đàn dương cầm diễn tấu tonhư vậy hình tam giác, linh hoạt đầu ngón tay toát ra thần kì ở những phím bấmtrắng đen, giai điệu dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, nhưng trong lòng hắn lại cảmthấy không hoàn mỹ, một lần lại một lần nữa không ngừng luyện tập, tính toánchi li từng khúc mục đích chi tiết xử lí.
Đáng giận, không hài lòng,không hài lòng...
Trong khung theo đuổi tínhcách hoàn mỹ tuyệt đối, làm cho luyện tập lặp lại vẫn không đạt được yêu cầucủa mình, hắn càng ngày càng phiền chán, cuối cùng sau một lần luyện tập, hắnthất bại phẫn nộ đánh vào phím đàn dương cầm quý giá, sau đó cầm lên quyển phổnhạc hung hăng quăng đi –
“Ngươi vì sao lại tứcgiận?”
Hít thở không khí yêntĩnh, tiếng nói kiều thuý đột ngột vang lên, Ngụy Tuyển Triệt ngẩng đầu đưa ánhmắt –
Góc cửa sổ sát đất bên kiabị đẩy ra, một cái tiểu cô nương lạ mặt ngồi ở đó, không biết đến đây đã baolâu, hắn bởi vì chuyên tâm luyện đàn mà hồn nhiên không phát giác.
Nàng xem thấy bộ dáng tậpđi tập lại của hắn, cũng thấy bộ dáng không khống chế được mà tức giận, điềunày làm cho lòng tự trọng cao cường của Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy thực mấthứng, giống như chính mình trắng trợn bị vạch trần, người tuỳ ý kiểm tra. Hắnkhông thích như vậy, thậm chí có thể nói là chán ghét.
“Ngươi là ai? Ai cho ngươivào đây?” Rõ ràng hắn là một học sinh tiểu học, tâm cao khí ngạo lại là của mộtđộc tài tiểu đại nhân, thanh âm ác khí chất vấn.
Bất quá, địch ý tựa hồkhông có kinh sợ người nào đó.
Đuôi ngựa cùng dây đeo màuhồng nhạt của Lương Tử Bái, đưa đôi mắt sáng ngời không chút sợ hãi nhìn lạihắn, đối mặt với gương mặt xấu xa của hắn tuyệt không sợ hãi.
“Ta gọi là Lương Tử Bái,năm nay năm tuổi nhe! Mẹ nói, chờ nghỉ hè qua đi, ta sẽ bắt đầu học tiểu học.”Nàng trừng đôi mắt thuỷ mâu lớn, miệng mang đậm tính khí trẻ con biểu thị côngkhai chính mình lớn lên.
Ta, thấy của nàng kiêungạo, bất quá vẫn còn là tiểu nha đầu nhà trẻ. Ngụy Tuyển Triệt khinhmiệt, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một cái.
Bất quá, hắn tựa hồ đãquên, chính là hắn nhiều nhất bất quá cũng là học sinh tiểu học thôi.
“Ngươi không đánh đànsao?” Nàng nháy ánh mắt to tròn hỏi.
“Không cần ngươi quản!”Thân là đại thiếu gia kiêu ngạo, hắn nói chuyện không có một bộ dáng uyểnchuyển.
“Ngươi đánh đàn ngherất rất hay, là ta nghe qua tốt nhất nha.”
Mỗi người đều thích cangợi, nhưng bị một cái nha đầu không hiểu ca ngợi, thật sự không có gì vui vẻ.
“Tốt nhất là ngươi biếtcái gì dễ nghe, cái gì không tốt nghe.” hắn bỏ qua không tin.
“Ta đương nhiênbiết...Ngươi thực sự không tiếp tục đàn sao?” nàng cảm thấy đáng tiếc.
“Đánh đàn cái rắm!”
“Ta cũng đánh đàn nha!Không tin lời nói của ta, ta đánh đàn cho ngươi nghe nha.” nàng cởi giầycủa chính mình ra, đứng dậy, liền theo lối mở cửa sổ sát đất đi vào.
Tựa hồ chỉ cần nói vềchính mình, nàng liền không nhịn được thói quen thêm từ “nha” kéo dài âm cuối,Ngụy Tuyển Triệt nghe được cảm thấy thật chói tai.
“Ta đây không cần.” hắnquả quyết cự tuyệt.
“Vừa nãy ngươi mới đánhđàn cho ta nghe, hiện tại đến lượt ta đánh đàn cho ngươi nghe.” nàng vẫn chínhmình kiên trì.
Không nhìn thấy xung quanhNgụy Tuyển Triệt phát ra hơi thở màu đen, Lương Tử Bái ngồi thẳng lên ghế dựa,đưa ngón trỏ béo đoản diễn tấu, một bên dùng ngũ âm tiếng nói không đầy đủxướng lên danh khúc nổi tiếng thế giới “Ngôi sao nhỏ”, bộ dáng còn có một chúttự đắc.
Chợt loé chợt loé sángtrong suốt, bầu trời đầy ngôi sao nhỏ...
“Đồ ngu ngốc” nghe đượctiếng ca, hai hàng lông mày Ngụy Tuyển Triệt nheo lại.
Rốt cục là nha đầu này làmsao, cư nhiên dùng loại đàn dương cầm có giá trị xa xỉ nhất thếgiới tấu nhạc thiếu nhi già cỗi, còn mặt dày vô sỉ dùng tiếng ca thê thảm củanàng độc hại lỗ tai hắn, thật đáng chết!
Ca khúc xướng xong, nàngxoay người lại meo meo cười nói: “Dễ nghe sao? Papa nói, ta tương lai nhất địnhtrở thành âm nhạc gia thực vĩ đại nha.”
Âm nhạc gia?
Ngụy Tuyển Triệt hung hăngliếc mắt xem thường. Thực sự lợi hại như vậy, kia có muốn hay không vỗ tay cổvũ? Người này đại khái bệnh cũng không nhẹ, nhỏ như vậy cảm giác mình đàn hay,thật là nhìn không được.
Hắn một lần nữa ngồi trênghế dựa, không nói hai lời liền tấu một đoạn ngôi sao nhỏ của Mozart.
Lương Tử Bái kinh ngạcnhìn hắn “Ngươi thực sự lợi hại nha..”
Lại tới nữa, nàng cũng khôngthế không nói từ “nha” kia? Cảm giác thực sự siêu chán ghét.
Lương Tử Bái suy nghĩ mộthồi lâu, đột nhiên nhanh chóng bắt lấy tay hắn, tiến đến trước mặt hắn cẩn thậnxem xét, muốn nhìn bên trong có cơ quan gì thần kì hay không, về nhà kêu mẹ muacho nàng.
“Buông ra!” hắn chán ghéttrừng mắt nàng. Cư nhiên dám chạm vào tay hắn, bộ không muốn sống hay sao?
Hoàn toàn không nhận rađược sự tức giận của Ngụy Tuyển Triệt, Lương Tử Bái vừa mừng vừa sợ cười meomeo nhìn hắn, “Ta thích ngươi vừa đàn lúc nãy, dạy ta! Dạy ta!”
“Không cần!” hắn xoayngười rút tay ra.
Nàng nhướng mi lên, bộdáng suy nghĩ, rồi từ trong túi nhỏ y phục rút ra cây keo mút hương hoa quả,một bộ dạng giống dũng sĩ nhịn đau đưa đến trước mặt hắn, “Ta mời ngươi ăn kẹomút, ngươi dạy ta đánh đàn.”
“Ta vì sao muốn ăn kẹo mútcủa ngươi?” Đã mấy tuổi rồi mà còn ăn kẹo mút? Khư, thật ngây thơ. “Ngươi xemngươi, sâu răng hết rồi mà còn ăn đường.” Liếc mắt nàng một cái, hắn thân thủchỉ vào chiếc răng cửa vô cùng thê thảm của nàng.
Mặt nàng đỏ lên, chu miệngngập ngừng uỷ khuất...
Ngụy Tuyển Triệt ngẩn ra.Kỳ quái, vì sao hắn cảm thấy tội ác? Hắn chính là nói thật nha!
Nhưng là xem mặt nàng sắphồng đến nổ mạnh, lương tâm hắn toát ra đây, hơn nữa so với đánh giá của hắncòn lớn hơn, một cỗ tự trách cùng cảm giác rầu rĩ bao phủ ngực hắn.
Thật là nha đầu phiềntoái. Quên đi, hắn xem như hôm nay làm việc tốt vậy.
“Đưa đây.” vươn ngón tayphục phịch ra.
“Cái gì?” Nàng khó hiểu.
“Ngươi giả ngu, kẹo mútchứ cái gì, chẳng phải ngươi mời ta hay sao?”
Kỳ quái, không phải làkhông cần sao? Giãy giụa giây lát, Lương Tử Bái nhịn đau đưa kẹo mút ra“...Nha.”
Ngụy Tuyển Triệt xé baogói kẹo ra, trước mặt nàng liền đưa kẹo vào trong miệng
–Chậc, thật sự làngọt nha! Xứng đáng răng của nàng nha. Ngụy Tuyển Triệt nói với chính mình làxuất phát từ lòng hảo tâm, miễn cho nha đầu kia ngậm kẹo không ai dám ăn.
“Vậy ngươi có thể dạy đánhđàn cho ta sao?” nàng bộ dạng đáng thương hề hề hỏi.
Xem vẻ mặt thật sự củanàng, hắn đột nhiên muốn cùng nàng chơi trò đùa dai, đôi mắt xinh đẹp thoángchốc hiện lên một giút giảo hoạt...
“Ai nói ta muốn dạy ngươiđánh đàn?” hắn thực sự tà ác hỏi.
“ A ngươi gạt ta...”
Ở Nguỵ gia, mọi hành độngcủa Ngụy Tuyển Triệt đều là tiêu điểm, trong lời nói của hắn, không có ngườinào có thể nghi ngờ, hắn làm gì, cũng tự nhiên giống như vậy. Có thể bị hắntrêu cợt, là phúc lớn của nàng. Nghe, là phúc lớn!
Hắn nhíu mày “Lừa ngươi làlừa như thế nào?” hắn hề hề hỏi.
Mặt nàng vừa nhíu, hốc mắtđỏ lên. Hắn còn chưa có ý thức, một trận kinh hồn động địa tiếng khóc đã bùngnổ.
Mồm há hốc. “Ai, ngươi đủrồi nhe, sẽ không thật sự khóc đi?” Hắn không hề nghĩ nàng sẽ sử dụng chiêunày.
“Ngươi lừa kẹo mút của ta,ngươi là đồ trứng thối! Kẹo mút là lễ vật lão sư tặng cho ta, ta muốn kẹo mútcủa ta...”
Ngụy Tuyển Triệt thật sựkhông dự đoán được nha đầu kia vừa khóc vừa nói, nhưng lại là âm siêu lớn.
Vừa mới nãy không phảithực sự dũng cảm hay sao? Mặc kệ hắn dữ tợn như thế nào, nàng đều một bộ dạngkhông sợ hãi. Không nghĩ tới chỉ vì một cây kẹo mút, nàng liền tunh hoàng nướcmắt giống như bị chịu khổ ngược đãi.
“Ai, ngươi đừng khóc. Cónghe hay không? Ta bảo ngươi đừng khóc!”
Hắn đưa mệnh lệnh nàng,nàng vẫn bộ dáng như cũ, chưa từng gặp qua loại tình huống này, Nguỵ TuyểnTriệt bắt đầu có vẻ tay chân luống cuống.
Vài giây tiếp theo, cửaphòng bị đẩy ra---
“Thiếu gia, phát sinhchuyện gì?” nghe tiếng nữ giúp việc khẩn trương hỏi.
“Ta...” vẻ mặt hắn quẫnbách, nói không ra lời.
Phát hiện tiểu cô nươngngồi bên cạnh thiếu gia, nữ giúp việc trẻ tuổi kinh ngạc hỏi: “Di? Bái Báingươi như thế nào lại chạy đến đây? Mọi người đều đang tìm ngươi a. Đến đây,ngoan không được khóc, nói cho Hiểu Quyên tỷ tỷ chuyện gì đã xảy ra?”
“Ô ô...Hiểu Quyên tỷ tỷ,hắn lừa kẹo mút của ta, hắn là đại phôi đản.”
Nàng vừa khóc vừa hít thởkhông khí, nhưng tốc độ chỉ ra và xác nhận hung thủ phi thường nhanh chóng.
Gì? “Trứng thối” NgụyTuyển Triệt bị lên án trứng thối biểu tình khó coi vô cùng, kẹo mút còn nằmtrong miệng hắn, hắn quả thật hết đường chối cãi.
Trộm dò xét sắc mặt âmtrầm của thiếu gia liếc mắt một cái, Hiểu Quyên nghĩ rằng, xong rồi xong rồi,Bái Bái chọc ai không chọc, cư nhiên chọc thiếu gia tôn quý nhất của Ngụy gia!
“Hư, Bái Bái, không đượcvô lễ, hắn không phải là đại phôi đản, hắn là Tuyển Triệt thiếu gia. Phải có lễphép, biết không?” Hiểu Quyên nhanh chóng trấn an tiểu cô nương, miễn lại chọcgiận thiếu gia cao cao tại thượng Ngụy gia, đáng yêu tiểu Bái Bái lần nữanhướng mi.
“Ta không cần đối xử lễphép với hắn! Hắn là trứng thối, trứng thối, trứng thối.”
Lương Tử Bái bắt đầu đứnglên, còn một hơi nói ba lần chữ “trứng thối”. Nàng tránh ra Hiểu Quyên tỷ tỷ,xông lên phía trước, không nói hai lời liền hướng tay Ngụy Tuyển Triệt cắn mộtngụm.
“Nha, trời ạ! Bái Báikhông thể...”
“A, tay của ta!” Bất ngờkhông kịp phòng thủ, Ngụy Tuyển Triệt đương nhiên đau đến nỗi kêu to.
Không còn kịp rồi.
Thấy toàn bộ quá trình,Hiểu Quyên tâm bắt đầu lạnh đi...Xong rồi, cái này chết chắc rồi.
Dám can đảm cắn kim tôncủa Ngụy gia, tiểu Bái Bái xác định chạy không thoát.
Vừa sinh ra chắc chắn bềnvững là mệnh quỷ, nói ra Ngụy Tuyển Triệt là người như thế.
Phụ thân Ngụy Vĩ Quốc, làmột thương gia Đài Loan lừng lẫy thế giới, mẫu thân Ôn Như Mai là viên ngọcdương cầm quý trên tay, đám hỏi thương gia kia, có thể nói là gia đình Đài Loanmôn đăng hộ đối nhất thế kỉ, vương tử cùng công chúa hoàn mỹ kết hợp, rồisau đó mười mấy năm, không ai không biết đến.
Thân là con một duy nhấtcủa hai người, vừa sinh ra đã lộ vẻ chữ vàng loé sáng, Ngụy Tuyển Triệt thânthể đắt tiền, trình độ tuyệt đối không hề giống với người dân bình thường, cũngkhó trách hắn tuổi còn nhỏ mà nuôi dưỡng cá tính kiêu ngạo.
Nghe nói năm đó chỉ vìnghênh đón hắn sinh ra mà tạo ra một quân đoàn bác sĩ chữa bệnh, Ngụy gia liềnmột hơi thiêu huỷ hàng ngàn vạn tệ, khí thế sử dụng tiền không một chút nươngtay hoàn toàn được ghi lại trong lịch sử chữa bệnh Đài Loan.
Càng đừng nói là chi phínuôi dưỡng sau khi hắn sinh ra, hoàn toàn là các quy cách xử lí cao quý nhất,bất luận là ăn hay làm việc gì, đều sử dụng là hàng cao cấp nhất.
Bất quá rõ ràng là tiểu oanhi mấy tháng tuổi, chẳng những được ba cô bảo mẫu cẩn thận chăm sóc, còn cóbác sĩ chuyên gia đình lo cho sức khoẻ hắn. Đúng là trên người hắn một dạng nàynọ, tất cả đều là sản phẩm nước ngoài có số lượng hạn chế. Đối với tình hìnhmỗi ngày lo ba bữa cơm ấm no trong mắt dân chúng tầm thường, thật sự là hâm mộcùng ghen tị, một đám người hận không thể nhảy lầu để cầu lấy một lần nữa đầuthai.
Bất quá, đừng vội, càngđừng nghĩ rằng Nguỵ Tuyển Triệt sinh ra chỉ phụ trách mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp,nghe một chút về cuộc sống của hào môn thiếu gia như thế nào, lo lắng một lầnnữa đầu thai cũng không
muộn có phải hay không.
Bởi vì thân là con mộttrong nhà, lại là người nối nghiệp duy nhất của gia tộc, từ khi bắt đầu có tríthức, Ngụy Tuyển Triệt bắt đầu nhận thức giáo dục tinh anh nuôi dưỡng.
Bất luận là ngôn ngữ, traođổi kiến thức, lãnh đạo thống trị, nghi lễ xã giao, tài nghệ, vận động,...Bởivì, tạo ra người nối nghiệp hoàn mỹ tinh thông mọi kỹ năng, Ngụy gia toàn tâmchú ý, không thể khinh thường. Không chỉ mướn người dạy học ở các lĩnh vực danhsư giáo luyện, hàng năm vào nghỉ hè nghỉ đông, các tiểu hài tử cùng tuổi khácđều vui vẻ chơi đùa, còn tuổi nhỏ Ngụy Tuyển Triệt đã phải hi sinh ngày nghỉ,giấc ngủ cùng một đoạn thời gian, đáp máy bay tư nhân đến các trường đại họcnổi danh trên thế giới học tập các loại chương trình học.
Không được khóc nháo, chỉđược tiến bộ, tiến bộ càng tiến bộ.
Mỗi người vừa khen vừa chêhình thức giáo dục tinh anh dày đặc này, cũng không phải đối với mỗi cái tiểuhài tử đều rất tốt, nhưng đây là cái giá phải trả mà Ngụy Tuyển Triệt trải qua.
Thời gian thấm thoát, nháymắt một cái, mười tám tuổi Ngụy Tuyển Triệt nay đã trở thành mĩ thiếu nam trunghọc, so với đứa nhỏ cùng tuổi bộ dạng cùng đầu óc anh khí cao ngất, nhu hợp ưuđiểm mặt mũi của cha mẹ, ngũ quan tuấn mỹ, một người vô cùng đẹp mắt, cùng vớikhí chất quý tộc vốn có, càng làm phảng phất bản chất tôn quý của hắn như đếntừ quốc gia khác. Tóm lại mặc kệ hắn đi đến đâu làm sao, đều là một đám ngườikhông nhịn được muốn xem mặt hàng siêu cấp bằng hai con mắt.
Hôm nay, quý công tử NgụyTuyển Triệt đang một chọi một với khoá học đàn dương cầm.
Thân là người nối nghiệpvĩ đại, được bồi dưỡng tốt nhất, bất cứ tình huống nào tài nghệ vẫn là chủ yếu,đúng là tự cho là thú vui tiêu khiển, cũng không phải sử dụng khoe khoang kĩnăng.
Lai lịch lão sự dạy đàndương cầm cũng không nhỏ, là nhà phê bình đàn dương cầm lớn chỉ định của quốctế tiểu bang này.
Ngụy Tuyển Triệt ban đầuđàn lưu loát, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy dấu vết cũ trên cánh tay, một cáithoáng qua, suy nghĩ từ từ truyền ra xa, tốc độ đầu ngón tay đánh đàn khôngkịp, danh khúc ca trường kinh điển cư nhiên vì lạc nhịp mà rối loạn.
Hắn mê mang suy nghĩ....
“Eric? Eric?”
Nghe thấy lão sư nhíu màygọi, Ngụy Tuyển Triệt ý thức được thất thường của mình, vội vàng lấy lại tinhthần, “Sorry”
Đáng chết, hắn hôm nay làmsao vậy, làm sao lại đột nhiên phân tâm?
Ngụy Tuyển Triệt là ngườitheo đuổi hoàn mỹ đối với sai lầm của mình, có vẻ ảo não khôngthôi.
Biểu hiện hướng lão sư xinlỗi, hắn lại khởi động tinh thần, cưỡng bức chính mình chú ý tập trung, nhưngmà khi ca khúc đàn xong, hắn biết hôm nay chính mình biểu hiện cực kì khôngxong.
Khoá học đàn dương cầm kếtthúc qua loa, lão sư lắc đầu rời đi, Ngụy Tuyển Triệt ngồi yên trên ghế, phiềnchán đến nỗi một chút động lực luyện tập cùng cảm xúc đều không có.
Ánh mắt nhịn không đượcliếc về vết thương trên tay...Nhiều năm như vậy, dấu vết thương tích vẫn cònrõ, có thể thấy được hắn bị cắn lúc đó thảm như thế nào.
Nhưng mà sự kiện ngoài ýmuốn này kết thúc như thế nào, nói thực ra, hắn cũng không ấn tượng lắm.
Sau khi sự việc phát sinh,hắn một lần cũng không nhìn thấy nha đầu kia – đương nhiên hắn tuyệt đối khôngthừa nhận mình tưởng nhớ nàng, thậm chí còn chờ mong nàng xuất hiện.
Bất quá hắn đương nhiênmuốn báo thù nhớ mãi không quên với nàng, ai bảo nàng cư nhiên dám cắn hắn!
Đợi rồi chờ, hy vọng lầnnữa thất bại, hắn không phải không bị thương...
Thẳng đến khi hắn giả bộhảo tâm hỏi, mới từ trong miệng nữ giúp việc Hiểu Quyên biết tiểu nha đầu togan lớn mật kia kêu là Bái Bái, là cháu gái bảo bối của Phúc bá.
Phúc bá là người làm vườncủa Ngụy gia, cảnh vật hoa cỏ xung quanh sân nhà, tất cả đều là một mình Phúcbá tự tay làm. Bởi vì năm đầu mất vợ, hắn cơ hồ nhiều năm ở nơi này, suốt ngàychỉ cùng hoa cỏ làm bạn, chỉ có thời điểm tết đến mới có thể về nhà cùng concháu đoàn tụ, cùng chung niềm vui.
Tuy rằng Phúc bá thân phậnlà hạ nhân của Ngụy gia, nhưng là Ngụy lão gia đã đem hắn trở thành người bạntốt, hơn nữa còn ra lệnh tất cả mọi người không được đối xử vô lí đối với hắn.
Mặc dù tác phong làm việccủa Phúc bá khá chậm, lão gia vẫn cứ việc ban lễ ngộ, hắn lại vài lần nhắc nhởthân phận. Ngụy Tuyển Triệt vài lần nhìn đến hắn, hắn vẫn luôn giữ vững cươngvị công tác không bao giờ lười biếng, kia khuôn mặt khắc đầy bao năm tháng, thái độ với người khác hòa ái bình tĩnh.
Ngụy Tuyển Triệt nâng taylên, không tự giác sờ sờ vào vết thương trên cánh tay...
“Không biết nàng hiện tạinhư thế nào?” Hắn thì thào tự hỏi.
Không phải vô tình mà nhớlại chuyện cũ, mà thời điểm hôm kia đến phòng bếp, lơ đãng nghe thấy được cuộcnói chuyện của người giúp việc...
“Lương thẩm, sao hai ngàynay như thế nào không thấy Phúc bá?” Hiểu Quyên ở phòng bếp hỗ trợ hỏi.
“Ra ngoài. Ngày hôm quatrời chưa kịp sáng, liền vội vàng muốn xuống núi, nói là muốn đến Cao Hùng.”Lương thẩm vừa chọn đồ ăn vừa trả lời.
“ Phát sinh sự tình gìsao?” Hiểu Quyên vẻ mặt tò mò hỏi.
“Biết Bái Bái không?”
“Biết a, là cháu gái Phúc bá , mới ngày trước đây còn đến đây chơi luôn kêu ta tỷ tỷ,đáng yêu vô cùng. Nha đầu kia từng vì cây kẹo mút mà cáu kỉnh với thiếu gia,cắn thiếu gia một ngụm đau đớn, ta sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh. Bái Bái nànglàm sao vậy?”
“Ai, nói đến cũng đángthương, mẫu thân mất không đến nửa năm, ba ba liền cưới mẹ kế. Từ trước đến naycó bao nhiêu mẹ kế tốt bằng mẹ ruột? Khi mang thai đứa nhỏ của mình, liềnđem Bái Bái ném đến trường học kí túc xá, vài tuần chẳng quan tâm, rõ ràng làmuốn đuổi nàng ra ngoài. Phúc bá nghe được tin tức lại vừa tức vừa đau lòng,ngày hôm qua liền vội vàng đến trường, nói là muốn đem đứa nhỏ về sống bêncạnh.”
“Trời ạ, tại sao có thểnhư vậy?”
“Cho nên mới nói đứa nhỏnày thật đáng thương nha.” Lương thẩm thương cảm thở dài.
“Cái kia... đáp ứng rồisao?” Hiểu Quyên cảm xúc hỏi.
“Đương nhiên là nhờ tài ănnói của lão gia, Phúc bá mới có thể vội vàng đón đứa nhỏ.”
“Hô, vậy là tốt rồi...”Hiểu Quyên xoay người, hé ra khuôn mặt trầm mặc nghiêm túc không báo trước, mặtsợ hãi nhảy dựng “Thiếu gia.”
Ngụy Tuyển Triệt nghe cáitên đã lâu, ngực nhảy lên một chút. Hắn chẳng hề nghĩ tới,tiểu cô nương hạnh phúc lúc trước miệng luôn nói “Mẹ nói, papa nói.”,cư nhiên gặp gỡ sự cố gia đình như phim nhiều tập.
Hắn hẳn là phải cảm thấyvui mừng khôn xiết khi thấy nàng như vậy xứng đáng, nhưng hắn lại không thểgiải thích vì sao lại đau long vì cái gì?
Ý thức được ánh mắt nghihoặc của nữ giúp việc Hiểu Quyên, hắn thu lại ánh mắt, ra vẻ bình tĩnh nói “Chota một ly nước.”
“Vâng, ta sẽ đem ly nướcđến phòng khách cho ngài.”
Trời ạ, không biết thiếugia đứng bên kia bao lâu, nàng cư nhiên không phát hiện! Hiểu Quyên thực bấtan, bởi vì tâm tình thiếu gia thoạt nhìn không tốt lắm, không biết tán gẫuchuyện phiếm có thể hay không bị sa thải?
“Không cần, trực tiếp đưacho ta là được rồi.”
“Vâng.” Hiểu Quyên chạynhanh rót ly nước sôi.
Hắn tiếp nhận ly nước,ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó còn mang theo phần nước còn lại trong ly,bước đi ra ngoài...
Lơ đãng nghe được tin tứcnày, Ngụy Tuyển Triệt tuy rằng ngoài miệng chưa nói gì, nhưng vẫn chặt chẽ ghinhớ trong lòng, thậm chí liên tục hai buổi tối, hắn đều nằm mộng sự việc đãtrải qua, hôm nay liên quan đến khoá học dương cầm cũng bị ảnh hưởng...
Hắn là hôm kia nghe thấy,như vậy hôm nay...Người đã được mang về đến đây đi?
Tính ra hắn cùng Lương TửBái cũng có một chút quen biết, nhưng nàng còn chưa nói câu “Thực xin lỗi” vớihắn đâu. Nếu nàng đến đây, hắn hẳn là nên kêu một tiếng đi?
Không biết từ đâu, một cỗý niệm muốn nhìn thấy nàng nảy ra trong đầu, Ngụy Tuyển Triệt không chút nghĩngợi, xoay người đi ra khỏi phòng luyện dương cầm, thẳng tới hướng phòngnhỏ đi tới.