Trương Diệu Thiên ngồi trong quán café, vừa khéo quán đang mở một ca khúc của Âu Dương Trì, ca từ thản nhiên mang theo niềm ưu thương nhàn nhạt, từng giai điệu chậm rãi rất hợp với thanh âm độc đáo của cậu. Hoàn mỹ đến không còn chỗ hở, quả là một ca khúc cực kỳ xuất sắc.
Ước chừng khoảng mười phút sau, Âu Dương Trì mới dựa theo địa chỉ mà Trương Diệu Thiên nhắn qua đi đến quán cà phê. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặt đeo một chiếc kính mát thật to, hầu như che khuất toàn bộ khuôn mặt.
Âu Dương Trì mặc một bộ quần áo màu sậm, hai tay để trong túi quần, tai đeo headphone, đầu theo từng giai điệu của âm nhạc mà khẽ lắc lư. Cách ăn mặc kiểu này cùng với làn da trắng nõn khiến cho cậu nhìn chỉ qua tựa như một cậu sinh viên đại học.
Cũng không biết bởi vì mang sẵn hoài nghi Âu Dương Trì chính là đồ đệ cưng của mình, hay bởi vì cách ăn mặc trẻ trung của cậu ngày hôm nay, Trương Diệu Thiên bỗng nhiên cảm thấy đối với Âu Dương anh hiện tại đã mất đi cảm giác kinh diễm ngày xưa, chỉ còn lại một loại cảm xúc thấy cậu thật cố chấp đáng yêu.
“Ma xó như anh mà cũng ra khỏi cửa, không lẽ là đi công tác sao?” Âu Dương Trì ngồi xuống, khóe miệng mang theo ý cười, anh tháo xuống kính râm bắt đầu nói chuyện. Trải qua mấy ngày cùng nhau ở chung, cậu biết Trương Diệu Thiên ngoài cái mặt than cộng thêm một mớ tài hoa xuất chúng kia, còn biết thêm anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-nu-vuong/136932/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.