Tiếng chém giết cuốicùng cũng dần dần nhỏ lại, xung quanh liền khôi phục vẻ yên tĩnh đángsợ. Trải qua chuyện tối hôm nay, Mộ Phi Sắt liền xác định lòng tham cùng tâm tư hiểm độc quả thật là không chỗ nào là không có.
Không để ý đến lời khuyên của Phú Quý, Mộ Phi Sắt đẩy cửa xe đi xuống, mùi máutươi nồng đậm kích thích khứu giác của Mộ Phi Sắt. Tuyết đã sớm ngừngrơi, tuy nhiên hiện tại vẫn là ban đêm, trên trời mây đen dày đặc. Nhưng bốn phía được ánh trăng chiếu sáng, thêm những ngọn đuốc lập lòe, toànbộ chiến trường hỗn loạn hiện lên trong mắt nàng.
Hương Liên vừa nhìn thấy liền không chịu nổi nôn mửa mộtphen, đem Hương Liên sắp sửa ngất đi ném cho Phú Quý bên cạnh. Mộ PhiSắt dựa theo ánh sáng nhập nhòe tìm được Bộc Dương Mạch đang bận rộn xửlý mọi việc xung quanh.
Trên người Bộc Dương Mạch dính đầy vếtmáu, một bên chỉ huy những binh lính khỏe mạnh giúp đỡ những người bịthương, xử lý thi thể, một bên thẩm vấn tên cầm đầu hắc y nhân vẫn đangliều mạng giãy giụa. Thấy được Mộ Phi Sắt đang từ từ đi đến, chau màynói: “Ngươi ra ngoài làm gì?”
Không để ý đến thanh âm hung dữ của Bộc Dương Mạch, Mộ Phi Sắt xem xét những binh sĩ bị thương, may mắn làbọn họ đều có áo giáp hộ thân, vết thương cũng không phải chỗ yếu hiểmgì.
“Yến Minh, ngươi có biết y thuật không?”
“Bị thương ngoài da thịt, thuộc hạ có thể xử lý.”
“Tốt, vậy ngươi đi hỗ trợ bọn họ.”
“Vâng.”
Chủ tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-linh-chu/2881966/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.