- Đầu nghiệt súc này thật lợi hại
Sau lưng Dương Thanh lúc này lại truyền đến cơn đau khiến cho hắn nhủ thầm một tiếng. nếu vừa rồi không phải có Âm Phủ Ma Châm trong tay, hắn phải ăn thiệt thòi không nhỏ.
Nhưng nói gì thì nói, trải qua lần ma luyện này, khả năng thực chiến của hắn tăng lên trông thấy, mọi thứ tốc độ, khả năng nhận biết nguy hiểm của hắn đều tăng mạnh, tin là qua lần này thực lực của hắn sẽ phát triển từng mảng lớn
hắn từ trong ống tay áo móc ra một lọ thuốc rắc lên vết thương sau lưng nó nhanh chóng được cầm máu, hắn lại lấy ra một bộ quần áo khác mặc vào, rồi phất tay thu con Hỏa Thử vào túi trữ vật, không có Âm Dương Giới, hắn đành dùng tạm mấy cái túi trữ vật. trước mắt cũng tạm đủ dung
- Được rồi, Lão già kia, đừng hòng phạt bản thiếu gia?
Dương Thanh trong lòng chiến ý dâng cao, cho dù thế nào hắn cũng quyết không để Lưu Hán có cơ hội phạt hắn gấp rưỡi số yêu thú.
tuy có nguy cơ gặp phải một chút nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn còn trong giới hạn, hơn nữa một chút thương thế nhỏ này cũng không chịu nổi thì hắn không cần tu luyện làm gì nữa. muốn thoát ra khỏi đây, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
- Tiếp tục xuất phát.
Sau khi thu thập mọi thứ, Dương Thanh lại tiếp tục khởi hành. Hắn vừa rời khỏi đó, Lưu Hán đã hiện ra, lão nhìn theo nơi hắn biến mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2425167/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.