Lưu Yến vội vàng phong bế cơ thể rồi dùng linh lực chữa trị vết thương, hồi lâu, mới quay sang hỏi trượng phu của mình:
-Liệu đại ca thực sự đã chết?
Dương Hoàng cười hắc hắc:
-Phu nhân yên tâm, trước khi lão tự bạo để đề phòng ta đã ném ra kỳ độc Thất Ma Tiêu Hồn Tán. Cho dù nguyên thần của lão chạy được cũng sẽ bị độc này ăn mòn dần mà tiêu tán.
Hai người bọn Lưu Yến cẩn thận phóng tiên thức ra điều tra hồi lâu. Sau khi xác định Dương Đỉnh Thiên thực sự đã chết, mới dùng độn thuật rời đi.
Hai người bọn họ điềm nhiêm không biết rằng. dưới một lớp lá cây, có một viên cầu nhỏ, trong viên cầu chứa đầy ánh sáng ngũ sắc, một tàn thần đang chậm rãi trôi nổi, đó không phải gì khác mà chính là một phân thần của Dương Đỉnh Thiên tách ra.
Thì ra mỗi đời gia chủ của Dương gia đều được truyền cho một thủ đoạn bảo mệnh, thủ đoạn này chỉ có gia chủ biết, trong lúc hiểm nguy có thể dùng bảo toàn một mạng, Dương Đỉnh Thiên này chính là sử dụng phương pháp này nương theo uy áp của tự bạo mà dấu một tia phân thần vào quả U Minh Chi Cầu này, lão đã tính toán chu toàn mọi chuyện, nhưng lại không ngờ đệ đệ của lão lại táng tận lương tâm như vậy trước lúc lão tự bạo, vị đệ đệ Dương Hoàng này của lão lại khoong từ thủ đoán, phát tán ra xung quanh kỳ độc Thất Ma Tiêu Hồn Tán, báo hại nguyên thần lão trúng độc vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2425099/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.