Quái thú bị diệt. Con đường nhỏ đi xuyên qua khu rừng đã thông thoáng, tuy nhiên không một ai dám đi vào cả. Ở một cái vườn con con mà còn có dị thú bậc này. Nếu bước chân vào rừng không biết còn gặp dạng quái vật gì. Nhất thời xung quanh năm người vô cùng im lặng, mơ hồ nghe rõ cả tiếng hố hấp truyền ra. Một lát sau Đặng Dung mở miệng đầu tiên:
- Các vị đạo hữu, sao không đi tiếp,
Dương Thanh đang định hỏi lão thì Ngô Hải đã lên tiếng trước:
- Đăng Dung, có phải ngay từ đầu lão đã biết nơi này chỉ có vào mà không có ra hay không.
Ánh mắt ba người kia cũng nhìn về lão, hiển nhiên là có cùng câu hỏi.
- Không. Ta tuyệt đối không biết. Theo Sư thúc ta đã nói, nơi này đúng là có thêt quay ra được mà
Lão vội vã xua tay trả lời. Trong lòng âm thầm kêu khổ. Thực ra lần này lão đã nói thật. Đúng là Sư thúc lão trước lúc lâm chung đã truyền cho lão toàn bộ bí mật của nơi này. Theo đó nơi này chính là một ảo cảnh thí luyện, qua khỏi ảo cảnh là đến vùng đất hoang đầy yêu thú, sau đó là đến nơi mà các đời Tông chủ cất giấu bảo vật, nhưng lão không ngờ khi vào đến đây thì mọi thứ lại đảo lộn như vậy. Ngay chính lão bây giờ cũng đang âm thầm hối hận, bảo vật thì ai cũng cần, nhưng trước hết phải có mạng đã. Lão tự biết hôm nay không giải thích hắn hoi thì nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424999/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.