Ra khỏi quán tiên trà, Dương Thanh âm thầm cười lạnh:
- Có duyên nên mới gặp mặt ư, Đặng Dung này không hề đơn giản.
Khi này ngồi trong quán tiên trà kia hắn đã âm thầm để ý, trừ Đặng Dung là người bản địa. Còn hắn và đôi đạo lữ kia nếu không phải là tán tu cô độc thì cũng là từ nơi xa đến. Còn vị Trương Lệ Băng kia nhìn thì có vẻ giống bọn hắn nhưng Dương Thanh mới nhìn thoáng qua đã biết mỹ phụ này và Đặng Dung chắc chắn quen biết nhau đã lâu.
- Các ngươi mời đám tán tu bọn ta đi cùng, để dễ dàng giết người đoạt bảo chứ gì. Chuyện này ta đã sống hơn hai trăm năm. Sao có thể lọt qua mắt ta được.
Nên đi hay không. Hắn trở về động phủ rồi ngồi xuống suy nghĩ. Lần mạo hiểm này có đáng để hắn phải tham gia. Nếu đi sẽ có cơ may có công pháp có bảo vật. Nhưng phải đối mặt với hiểm nguy trong đó. Còn chưa kể đến phải đề phòng Đặng Dung và Trương Lệ Băng. Không đi, thì rõ rồi. Không phải lo đến tính mạng, nhưng lại không có công pháp tu luyện. Trong bốn đại lục mênh mông này, hắn tuy sống nhiều trăm năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ mới tu đạo gần năm mươi năm mà thôi. Vẫn còn nhiều thứ hắn không hiểu. Dưới gầm trời này hắn biết đi đâu để tìm công pháp. Chẳng lẽ bảo hắn bái nhập làm môn hạ một môn phái tu tiên ư. Điều này hắn không hề muốn, tu sĩ trong môn phái nếu không có thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424985/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.