Chương trước
Chương sau
La Vân trong phòng kín nghe nữ tử Lâm Tuệ Tâm kia nói vậy, không vội lên tiếng mà trâmg ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau lão mới lại cất giọng âm trầm:

- Lâm đạo hữu đã có lời, nếu ta không đồng ý thì lại e có phần hơi nhỏ mọn, cây Sâm này nhường cho ngươi đi

Nữ tử kia mừng rỡ cất tiếng nói phong tình vạn chủng:

- La đạo huynh tiểu muội xin đa tạ.

Thấy mọi việc đã xong xuôi Đinh Lực lại cất tiếng cười giả lả nói:

- La huynh thâth sự vô cùng sảng khoái, vậy cây tuyết sâm này sẽ thuộc về Lâm đạo hữu của Thái Cực Môn.

Lời này vừa nói ra thì Dương Thanh đã hiểu vì sao lão già họ La kia lại nhường linh dược, không phải lão sợ nữ tử họ Lâm mà lão lại e ngại Thái Cực Môn đứng sau nàng, nếu nàng không có chỗ dựa vững chắc thì e rằng còn lâu La Vân mới nhường bước. Qua chuyện này hắn càng khắc sâu thêm rằng trên tu tiên đạo này chỉ nhìn thực lực, không nhận tình thân, hắn chợt nghĩ. Nếu hắn có thực lực thì năm đó sau khi giết chết Hoàng Minh Đạo cứu đám người của thôn kia thì Ngụy Hải Thanh cũng không dám làm gì hắn. Nhưng đáng tiếc tu vi của hắn so với Ngụy Hải Thanh chẳng khác gì đom đóm mà so sánh với mặt trăng. Nên vài năm nay hắn mới trở nên chật vật như vậy. Nếu không nhờ may mắn thuần túy thì giờ đây hắn đã chết lâu rồi. Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ nhìn vật phẩm thứ ba được Đinh Lực mang ra đó là một khối đơn dược màu xám nhạt có tên là Luyện Hồn Đan, dùng cho yêu thú của tu sĩ. Yêu thú uống đan này sẽ có một số khả năng thay gân đổi tủy tu vi tăng vọt trợ giúp cho chủ nhân rất lớn. Không biết Minh Nguyệt Các lấy ở đâu ra viên đan dược này. Đối với một số lão quái có nuôi sủng vật mà nói đan này trân quý phi thường còn đối với Dương Thanh hắn mà nói hoàn toàn vô tác dụng. Vật tiếp theo đấu giá là một pháp bảo hình cây đèn có tên là Thanh Đồng Đăng. Nhìn qua Dương Thanh nhận ra đây là một pháp bảo tấn công thượng phẩm. Nhưng phẩm cấp cũng chỉ bằng vô cực đạo của hắn mà thôi. Cho nên hắn cũng chưa động tâm. Cho đến cuối cùng khi đã bán ra được hơn mười vật phẩm. Đinh Lực lại cất tiếng nói:

- Các vị đạo hữu. Bảo vật của ngày hội đấu giá hôm nay đã hết. Sau đây chính là ba bảo vật cuối cùng.

Lúc này Dương Thanh cũng như những người khác vội vã ngồi thẳng dậy nhìn lên đài. Hiển nhiên đây là phần được mọi người mong chờ nhất. Thấy mình đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người Đinh Lực nỉm cười đắc ý rồi nói tiếp:

- Lão phu không quen rườm ra sau đây là món đầu tiên

Lão đưa hai tay lên vỗ vào nhau, lập tức có hai kẻ khênh một chiếc lồng làm bằng tinh thiết vào. Xung quanh lồng phủ tầng tầng lớp lớp Cấm pháp kỳ dị. Lão cất tiếng nói vang vọng khắp hai tầng các này:

- Một con Kim Sí Sư Vương còn nhỏ, đẳng cấp Trúc Cơ Sơ Kỳ, chưa hề nhận chủ, một vạn linh thạch.

Dương Thanh nhìn xuyên qua lớp cấm chế, bên trong lồng là một con sư tử sắc vàng óng ánh, trông oai phòng vô cùng, trên lưng nó là một đôi cánh màu vàng, từng chiếc lông vũ tỏa ra một khí thế vương giả khủng bố. Tuy bị nhốt nhưng thần sắc của nó vẫn không hề suy chuyển. Sau khi nhìn thấy con Kim Sí Sư Vương này mọi người quanh đây đều hít sâu một hơi khi lạnh. Nếu ai mua được nó lại thêm nghi thức nhận chủ sẽ có một con thần thú bên người, thực lực tăng mạnh, còn nhỏ mà đã thế này. Nếu lớn lên chút nữa, nếu nó đạt đến tương đương Kết Đan, Ngưng Nguyên của tu sĩ thì thực lực không thể đo đến nổi. Lập tức nơi này sôi trào:

- Một vạn hai ngàn linh thạch

- Một vạn năm ngàn

- Một vạn sáu ngàn

- Hai vạn linh thạch

Theo giá cả không ngừng tăng cao cuối cùng lão gia họ La kia người lúc đầu để sổng mất tuyết sâm đã mua được Kim Sí Sư Vương với cái giá kinh người đó là mười vạn bảy vạn linh thạch trung phẩm.

Đinh lực nỉm cười lên tiếng:

- Xin được chúc mừng La đạo hữu. Sau đây là vật thứ hai.

Lão tùy tiện móc trong túi trữ vật ra một cái xích màu đỏ không ngớt phát ra hàn khí bức người:

- Vật này là Càn Khôn Tỏa. Được lão phu tìm thấy trong một di thất cổ xưa. Pháp bảo này tuyệt đối là cực phẩm. Phàm tu sĩ bị nó khóa hồn lập tức toàn thân bất động mặc người khác chém giết. Vật này lão phu không bán mà muốn đổi lấy một khối nội đan của yêu thú Kết Đan kỳ. Ở đây ai có.

Từng tiếng xôn xao truyền lên, vật này quả là một pháp bảo rất mạnh. Nhưng nội đan của yêu thú kết đan kỳ cũng không phải là vật dễ tìm. Khi nghe thấy câu này trong lòng Dương Thanh nhảy cẫng lên một cái. Yêu đan Địa Ma thú của hắn cấp năm đúng là cảnh giới Kết Đan Kỳ. Nhưng sinh tử quyết viết đan này đối với người thường vô dụng. Chỉ sợ là không vừa ý Đinh Lực, nhưng pháo bảo này hắn cũng rất muốn cầm, lúc này lập tức lên tiếng nói:

- Ta có

Đinh Lực và mọi người trong phòng đổ dồn về phía hắn. Âm thầm đoán xem. Người thanh niên toàn thân được che kín chỉ lộ ra hai con mắt này là ai. Mà lại có được nội đan cấp năm như vậy. Bị nhiều người nhìn như vậy nhưng hắn không hề hoảng sợ mà ngược lại vẫn bình tĩnh lấy ra yêu đan Địa Ma Thú đưa ra:

- Đinh tiên bối, người xem vật này có phải không.

Một viên nội đan màu xanh từ tay hắn bay về phía Đinh Lực. Lão cầm lấy, ngay khi tay lão vừa chạm vào thì một luồng linh lực ầm ầm từ nội đan tỏa ra. Một khí tức của Kết Đan kỳ lan tỏa khắp phòng đấu giá. Lão đánh giá viên nội đan này một lát rồi đưa trả lại hắn rồi nói:

- Tiểu huynh đệ. Đây quả thật là nội đan của yêu thú Kết Đan Kỳ. Tuy nhiên đối với ta lại hoàn toàn vô dụng. Giao dịch này không thành rồi.

Tuy có hơi tiếc nhưng đây là chuyện hắn đã dự đoán từ đầu. Cùng là yêu đan cấp năm, nhưng yêu đan của địa ma thú này gần như là một phế vật. Hắn vội ôm quyền đáp lễ:

- Làm tiền bối nhọc lòng rồi,

Đinh lực chờ một lát nữa không thấy ai có vật lão cần thì thở dài thu càn khôn tỏa vào. Lão lấy ra vật thứ ba

- Đây là là công pháp Tạo Hóa Môn của lão phu lấy được trên người một cổ tu sĩ. Ngọc giản này có chứa một trận pháp phòng ngự mạnh mẽ vô cùng. Thích hợp cho các tiểu tông môn phòng hộ, giá cả là 5 vạn linh thạch.

Lúc này Dương Thanh đã khôg còn chú ý vào buổi đấu giá nữa. Hôm nay hắn không đạt được mục đích của mình, pháo bảo hay công pháp tu luyện đều không mua được. Nhưng hắn không hề nản chí, hắn quyết định lần sau lại tới, biết đâu swx có cơ may. Dù sao hắn cũng tính ở lại đây lâu dài, tiềm tu. Cứ di chuyển liên tục như trước kia làm trễ nải quá trình tu luyện, hơn nữa chỉ cần hắn không ra khỏi thành này. Cho dù Ngụy Hải Thanh có tìm tới đây, cũng không làm gì hắn được. Khi trong thành có tận mười ba vị Ngưng Nguyên tọa trấn. Ra khỏi đấu giá hội vừa đi được một đoạn thì có một tu sĩ tu vi tương đương với hắn tiến đến ôm quyền:

- Đạo hữu xin dừng bước.

Dương Thanh nhìn vào tu sĩ này hồi lâu rồi hỏi:

- Chúng ta quen nhau sao.

Tu sĩ kia ha hả cười rồi nói:

- Không quen, không quen. Tuy nhiên ta đến gặp đạo hữu là muốn mời bàn với đạo hữu một cái giao dịch nho nhỏ.

- Giao dịch.

Tu sĩ kia liền gật đầu:

- Đúng vậy, đạo hữu, vừa nãy trong đấu giá hội ta đã cảm thấy ngươi đang cần pháp bảo và công pháp tu luyện, nếu giao dịch này thành. Ta đảm bảo đạo hữu sẽ có mấy thứ đó.

Dương Thang ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng sớm đề phòng: làm gì lại có chuyện tốt như thế. Nhất định là ở đây có điều gì mà mình không biết. Mình vừa mới đến đây, sao đã lại có ngay cơ may như vậy. Hắn ngoài mặt tươi cười hỏi lại tu sĩ kia:

- Không biết ta phải làm gì xin đạo hữu nói rõ.

Tu sĩ kia liền ha hả cười rồi nói:

- mời đi theo ta gặp vài người. Ở đó ta sẽ nói ra đầu đuôi câu truyện. Nghe xong đạo hữu hãy quyết định cũng không muộn.

Hắn im lặng tính toán rồi đồng ý đi theo người kia vào một quán tiên trà, người kia cũng là hạng lõi đời, chọn chỗ đông người này để khiến cho Dương Thanh không phải lo được lo mất. Nếu đưa đến nơi nào riêng tư sợ rằng dù Dương Thanh có gan lớn hơn cũng không dám đi cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.