Chương trước
Chương sau
Tu luyện ở cấp độ Kết Đan trở xuống chủ yếu là ngồi thổ nạp hoặc là phục đan dược nên vô cùng nhàm chán, việc một tu sĩ tu luyện vài năm thậm chí vài chục năm là chuyện bình thường. Trong động phủ bên trên ngọn núi trong Cửu Khúc Âm Ma Đại Trận. Dương Thanh đã ngồi bất động ở đó gần năm năm. Năm năm qua hắn chưa hề di động nửa bước, hắn tự biết linh căn của mình kém cỏi thiên tư cũng không lấy gì làm cao nên lần tu luyện Thần Hành Vô Ảnh này mới lâu như vậy, nếu đổi người khác cùng lắm chỉ mất ba năm là đã hoàn toàn nắm vững, thậm chí hiểu thấu công pháp này, một ngày nọ hắn mở đôi mắt đã nhắm chặt suốt năm năm qua lại. Trong mắt hắn phát ra từng tia quang mang chói mắt, thở ra một hơi trọc khí, hắn đứng dậy bước ra ngoài động phủ. Thần Hành Vô ảnh của hắn đã luyện thành, hắn vừa mới thử điều động linh khí trong người thi triển Thần Hành Vô Ảnh thì thân thể đã nhoáng lên rồi đâm sầm vào vòng bảo hộ của đại trận. May mà hắn trong lúc bất ngờ vẫn kịp thời hãm thân mình lại. Hắn xoa xoa đầu của mình rồi cười khổ.

- Có chút hả hê mà quên mất ta đang đứng trong đại trận. Thử ra bên ngoài xem sao.

Hắn vẫy tay tạo ra một khe hở rồi bước ra ngoài, khẽ động tậm niệm. Hô khẽ:

- Thần Hành Vô Ảnh

Cả người hắn đã nhoáng lên, biến mất tại chỗ rồi xuất hiện cách đó gần trăn dặm, hắn quá sung sướng mà bật cười ha hả, cứ như này thì so với các tu sĩ đồng cấp hắn sẽ có lợi thế rất lớn. Tu chân giới tàn khốc vô cùng, không phải cứ bình bình yên yên là sống qua được. Thần thông Thần Hành Vô Ảnh này hiện nay chính là thần thông bảo mệnh của hắn. Nhưng có một vấn đề thủy chung hắn vẫn canh cánh trong long đó là pháo bảo hắn quá ít, căn bản hắn chỉ có Vô Cực Đao là sử dụng được, Âm Phủ Ma Châm với tiên thức của hắn hiện nay, miễn cưỡng có thể dùng được ba chiếc. Khôi giáp, ma kiếm và quang thuẫn kia về cơ bản là hắn không dùng được.

- Pháp Bảo, pháp bảo. Ở đâu có pháp bảo cho ta dùng đây.

Linh thạch, hắn không thiếu tài sản mà hắn kế thừa của Triệu Phong quá mức khổng lồ, hắn chỉ sợ không tìm được chỗ để mà mua. Nếu như có pháp bảo phù hợp dù là bao nhiêu tiền hắn cũng không tiếc. Linh thạch giữ để làm gì, chết rồi có mang được đi không. Giữ được mạng thì sao chẳng tìm được linh thạch. Hắn lại động tâm niệm chớp mắt Thần Hành Vô Ảnh lại triển khai đưa hắn vào trong đại trận. Hắn tính toán ở thêm trong này vài ngày rồi mới lên đường đi tìm pháp bảo và công pháp tu luyện thích hợp cho cảnh giới của hắn hiện giờ, còn về tìm ở đâu trong lòng hắn đã có chút tính toán, trước hết hắn muốn đi vào một số ngôi thành tìm kiếm đấu giá hội, rồi tính tiếp, còn về giết người đoạt bảo hắn cũng chưa có gan lớn như vậy. Trúc Cơ trên đời theo như hắn biết thì thọ mệnh vào khoảng trên dưới ba trăm năm tính cả số năm tuổi thọ mà Hoàn Dương Đơn thần diệu kia của Ngụy Phu Nhân ban cho thì hắn còn khoảng hai trăm bảy mươi năm tuổi thọ. So với những người khác lợi hơn không hề ít, tính cả hai trăm năm hắn sống trên Cô Sơn Tiên Đảo giờ đây hắn đã gần ba trăm tuổi. Lẽ ra hắn phải chết lâu rồi. Nhưng vận may đã cho hắn đi vào con đường tu tiên này. Không không hẳn là vận may. Mà là chấp niệm muốn gặp lại Thanh Hương dẫn lỗi hắn. Hy vọng nối lại tình xưa nâng chân hắn. Chỉ cần còn một hơi thở hắn cũng sẽ cố gắng tu hành.

- Thanh Hương nàng ta nhất định phải gặp lại.

Ba ngày sau trên nền trời của Tử Sa Quốc một nhân ảnh toàn thân bao bọc trong bộ trường bào màu đen phóng đi vun vun với một tốc độ kinh người. Dọc đường một số tu sĩ gặp nhân ảnh này hoặc là kinh hãi chỉ trỏ. Hoặc là đứng sang một bên tránh đường. Tốc độ này đúng theo như bọn chúng thấy, nhất định phải là Kết Đan Kỳ tiền bối. Khi thấy cảnh này Dương Thanh thầm nghĩ nếu như bọn chúng biết ta chỉ là Trúc Cơ như chúng thì không biết sẽ có cảm giác gì. Phi hành như vậy một đoạn thì hắn liền triệt hạ Thần Hành Vô Ảnh dùng tốc độ bình thường đi tiếp, hắn cũng không muốn đụng độ với một lão quái Kết Đan kỳ nào đó chút nào.

Hôm qua trong động phụ hắn đã quyết đinh sẽ đi đến Tử Sa Quốc, nơi này sở dũ gọi là tử sa vì ở đây có một sa mạc toàn là cát màu tím, trong sa mạc này quái phong thôi khắp nơi, bão cát liên tục ầm ào. Dù là tiên nhân tiến vào cũng khó lòng toàn mạng. Sở dĩ hắn chọn quốc gia này là vì nó cách rất xa Hắc Long Cốc nơi Ngụy Hải Thanh kẻ thù số một của hắn hiện nay đang cư ngụ. Với tu vi của hắn bây giờ, nếu gặp lão chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Chỉ có tránh xa lão thì mới an toàn được. Cứ phi hành như thế một ngày nữa thì trước mắt hắn đã xuất hiện một tòa thành nguy nga tráng lệ tên là Thăng Tiên Thành.

Nhìn toà thành nguy nga Dương Thanh thầm nghĩ, quả nhiên là quốc gia tu chân chỉ riêng ngôi thành này ở quê nhà của ta không đâu có được. Toàn bộ tòa thành đều được xây trên sườn núi. Càng lên cao kiến trúc càng tráng lệ, trên đỉnh núi là một ngôi điện khổng lồ từ chỗ hắn nhìn vào vẫn thấy lấp lánh ba chữ Thăng Tiên Điện vô cùng chói mắt. Theo như hắn tìm hiểu thì tòa thành này do Thái Cực Môn làm chủ, tất cả ai muốn vào thành đều phải nộp một số lượng linh thạch nhất đinh. Ở Tử Sa Quốc này ngoài Thái Cực Môn ra còn hai hai thế lực lớn nữa đó là Âm Hồn Tông và Thẩn Hỏa Giáo ba thế lực bày hình thành nên thế chân vạc chia nhau thống trị tu chân giới ở Tử Sa Quốc này. Dưới mỗi tông phái lớn này là vô số môn phái phụ thuộc, tất cả hình thành nên Tu Chân Quốc Tử Sa như ngày hôm nay. Dừng lại trước cổng thành hắn thấy mấy tu sĩ gác cửa đều là Trúc Cơ Kỳ như hắn mỗi tên đều mặc áo giáp bạc tay cầm thiết kiếm trông vô cùng oai phong lẫm liệt. Một tên trong bọn thấy hắn tiến đến thì cũng ôn tồn hỏi:

- Đạo hữu muốn vào thành?

Hắn không trả lời mà chỉ gật đầu một cái, tên kia lại bảo:

- 10 linh thạch hạ phẩm.

Dương Thanh đưa tay vào túi lấy linh thạch ra rồi nhận từ tay tên gác cổng một chiếc lệnh bài đeo vào người, trước khi đi hắn hỏi lại tên gác cổng:

- Đạo hữu. Ta muốn hỏi trong thành khi nào thì mở đấu giá hội.

Tên giáp bạc kia trả lời hắn.

- Thăng Tiên Thành của chúng ta cứ ba tháng có một đấu giá hội nhỏ, một năm có một đấu giá hội lớn. Đó là do bản thành tổ chức. Còn những chỗ tự phát chúng ta không quản.

Hắn ôm quyền cảm ơn tên kia rồi cất bước đi vào Thăng Tiên Thành. Vừa đi một đoạn thì có một người chặn trước hắn.

- Tiền bối, xin được làm phiền người một chút

Thấy Dương Thanh ngẩn ra nhìn mình. Người đó lại nói tiếp:

- Vãn bối là Kim Thành. Từ nhỏ đã lớn lên ở nơi đây.

Dương Thanh nhìn tên luyênh khí tầng 7 trước mặt gật gù như thể đã hiểu ra. Hỏi lại:

- Ngươi muốn làm người dẫn đường cho ta

Kim Thành tươi cười xưng phải. Dương Thanh lại hỏi hắn:

- Ta muốn biết tất cả về Thăng Tiên Thành này, những nơi có đấu giá hội. Những cửa hàng độc đáo. Ngươi có làm được không.

Kim Thành chắc mẩm lần này sẽ kiếm khá rồi, nên hắn hăng hái gật đầu:

- Tiền bối yên tâm. Ở Thành này không gì vãn bối không biết.

Dương Thanh quẳng cho hắn một viên linh thạc rồi nói:

- Còn không mau dẫn đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.