Chỉ phong từ tay của Trương Tông Dương vừa phóng tới, nháy mắt bùng lên thành một ngọn quái hỏa, bao trùm thân thể con chim bé nhỏ kia. Trương Tông Dương nhìn thoáng qua ngọn lửa rồi quay người phi thân lướt đi. Băt chợt lúc đó hắn ngừng lại nhìn chằm chằm vào con chim nhỏ, luồng hỏa diễm lúc này đang bùng cháy, nhưng lạ kỳ thay trong đám lửa con chim này không hề bốc cháy. Nó mở trừng mắt nhìn về phía Trương Tông Dương rồi hót lên một tiếng. Tiếng hót thánh thót của mẫu tộc Phượng Hoàng, ngọn hỏa diễm lập tức cháy bùng lên một cách đáng sợ, hơi nóng mà nó tỏa ra đã vượt xa sức chịu đựng của Trương Tông Dương khiến hắn phải lụi lại vài chục trượng. Lúc này ngọn lửa dần biến thành màu xanh thẫm. Từ trong đông tro tàn con chim này cứ ngày một lớn dần, rồi nó cất tiếng hót vang hiện nguyên hình một con ngũ sắc không tước, nhưng không giống khổng tước bình thường, trên người nó toàn đều là lửa bao bọc. Nó đã tiến cấp thành một con Xích Hỏa Phượng Hoàng.
Lúc này đây Trương Tông Dương đang vô cùng hối hận, gã không ngờ rằng hành động của gã lại trêu chọc vào một quái vật bậc này, giờ đây trong đầu hắn chỉ còn một ý miệm duy nhất.
Chạy trốn.
Trương Tông Dương dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Ngụy Hải Thanh, vừa chạy hắn vừa vỗ túi trữ vật. Một thanh phi kiếm bay khỏi túi. Tỏa ra một khí tức âm hàn nhằm Xích Hỏa Phương Hoàng phóng tới. Con yêu thú, hót lên một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424967/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.