Đoàn Đại Bảo đang đứng trước một cách rừng rậm rạp, đảo mắt liên hồi, không ngừng triển khai tiên thức quét khắp bốn phương tám hướng. Mặc dù hắn lấy làm lạ khi khí tức của Dương Thanh biến mất ở nơi này, nhưng hắn biết chắc Dương Thanh chưa đi khỏi đây được. Nếu đi tiên thức của hắn sẽ dò ra ngay. Đoàn Đại Bảo rút một chiếc thiên lý phù ra, lẩm nhẩm mấy câu rồi ném lên trời. Chiếc phù hiện lên một ánh sáng màu xanh nhạt rồi biến mất, Đoàn Đại Bảo nhìn theo hư ảnh của chiếc phù rồi lẩm nhẩm:
- Để xem ngươi còn trốn được đến bao giờ.
Đoàn Đại Bảo không hề biết rằng cách hắn khoảng 10 trượng, phía bên kia pháp trận Dương Thanh đang đứng đó lạnh lùng nhìn hắn.
- Trên đời này ngoài ta ra thì những người khác đừng mong vào được.
Hắn cười nhạt mặc kệ Đoàn Đại Bảo đi tới đi lui bên ngoài rồi phi thân hướng về phía Vọng Nguyệt Lâu. Hắn đáp xuống trước tòa lầu rồi cảm khái nhớ lại. Vài năm trước hắn may mắn tìm thấy nơi này. Còn may mắn hơn khi hắn kế thừa tài sản của Thái tử ma giới. Kèm theo đó là vài kiện pháp bảo. Nhưng cũng vì thế mà bị một loại huyết chú bám rễ vào cơ thể. Cứ 100 năm một lần hắn phải quay trở lại nơi đây hấp thu ma khí của âm hàn ngọc. Nếu không huyết chú trong cơ thể hắn sẽ phá hủy hắn. Giờ đấy hắn đứng trước tòa vọng nguyệt lâu làm từ Bích Ngọc Ma Châu này. Trong lòng lại một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424963/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.