Rời khỏi hà gia thôn. Hắn một mạch đi tới Thành Kim Ô. Sở dĩ gọi là kim ô bởi vì bốn góc của tường thành tạc bốn con quạ 3 chân làm bằng vàng ròng, không ngớt tỏa ánh sáng lấp lánh, thành này là nơi ở chính của Thái tộc, một tộc người luyện khí vô cùng nổi tiếng, những vũ khí mà tộc này rèn ra đều sắc bén vô cùng, nhưng đấy là đối với loài người, còn với tu tiên giả như Dương Thanh hắn đang lầm lũi đi trên đường, mắt hắn đảo liên tục để tìm nơi Trần Đơn bảo. Trải qua năm sáu lần rẽ trái rẽ phải hắn đã đứng trước một cửa hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn đồ chừng mình đã đến nhầm nơi, nhưng không ở bên trong hắn đã nghe thấy giọng của Trần Đơn oang oang:
- Thúc phụ khôg biết chứ, hội trao đổi ở thiên sơn kia, con trúng lớn đấy.
Một giọng nghiêm khắc trả lời:
- Đơn nhi. Cho dù làm ăn được cũng không nên khoa trương như vậy, người xưa có câu tiền tài không nên để lộ...
Người này chưa nói xong thì tay Trần đơn kia đã liến thoắng:
- Thúc phụ con biết rồi, biết rồi.
Chợt gã nhìn thấy Dương Thanh ngoài cửa, gã vội hô lớn:
- Đạo hữu đã tới, mau vào đây. Thúc phụ người con kể đã tới rồi.
Gã vội vã chạy ra rồi mời Dương Thanh vào rồi giới thiệu với hắn:
- Đây là cậu của ta, Trần Tâm.
Hắn vòng tay chào hỏi rồi nói:
- Ta là dương Thanh, xin chào Trần Đạo hữu.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424929/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.