Lại mấy tháng nữa trôi qua. Phong ấn của pháp trận ngày một yếu. Mặc dù Dương Thanh đã cố hết sức tìm cách bảo vệ pháp trận và giết hai con yêu thú, nhưng tâm có thừa mà lực chẳng đủ, hắn quá yếu trong khi hai con yêu thú so với hắn lại là quá mạnh. Hắn chỉ còn một cách là điên cuồng đi săn yêu thú để đổi đủ linh thạch cần dùng. Giờ đây hắn đã liều lĩnh hơn bất chấp hơn. Hôm nay hắn đã to gan đi vào nơi sâu nhất của khu này. Nơi tăm tối này theo hắn nghĩ thì chắc hẳn là có nhiều loài yêu thú tuyệt tích đã lâu, đáng tiền, đáng để hắn bỏ mạng ra đánh đổi.
Giờ đây có vẻ như hắn đang hối hận với quyết định của chính mình. Đứng trước mặt hắn bây giờ là một con Xích Diệm Hỏa Lân thời viễn cổ, toàn thân đỏ rực như máu, cái đuôi không ngừng quẫy đi quẫy lại toả ra một sức nóng khủng khiếp làm những thực vật xung quanh trong phút chốc đã hoàn toàn khô héo. Con yêu thú có vẻ như rất lâu rồi mới gặp một sinh vật như hắn, một sinh vật dám liều lĩnh tiến vào lãnh địa của nó. Nó lúc lắc cái đầu và thở phì phò, mỗi lần như vậy, lửa từ hai lỗ mũi nó phun ra làm cháy xem mặt đất trước mặt.
- Nào, xem tên ngu xuẩn ngươi đã gây ra họa gì. Đây là thần thú thời viễn cổ, ngay cả ta cũng không dám dây vào đâu.
Không cần Tử Nguyệt phải nói ra, hắn cũng biết hôm nay mình đã đụng độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424875/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.