Cứ thế Dương Thanh cùng nàng sống ở Cô Sơn tiên đảo một quãng thời gian. Hắn được hưởng mọi lạc thú trên đời, vô lo vô nghĩ. Một hôm hai người đang đứng trên đỉnh cô sơn nhìn ra biển cả mênh mông. Hắn chợt thở dài rồi bảo nàng:
- Ta đã rời khỏi nhà một thời gian rồi. Có lẽ mấy hôm nữa ta định về thăm nhà một chuyến. Rồi sau đó ta trở lại bên nàng đến già trên núi Cô Sơn.
Thanh hương vội đáp:
Thiếp xin chàng hay suy nghĩ lại. Thiếp chỉ sợ rằng đời sống thế gian quá nhỏ hẹp, ánh sáng mặt trời quá ngắn, chàng sẽ không còn tìm thấy sân vườn xưa trong cảnh cũ nữa đâu. Ở lại đây có gì không tốt
Nghe vậy nhưng hắn vẫn đáp:
- Ta chỉ trở về một tháng thôi. Thực sự trong lòng ta nhớ mong không chịu nổi.
Nàng khóc lóc chạy đến báo cho Ngụy phu nhân bà thở dài rồi nói:
- Trùng hợp thay. Đây là duyên phận giữa con và hắn đã hết. Ta đã tu thành Vô Thượng Nguyên Thần. Không cần con phải độ trúc cơ. Tiên thức của ta giờ đây đã đủ bảo hộ cả tòa tiên đảo này tiến vào tiên giới. Ba ngày nữa là lúc phong ấn yếu đi. Chúng ta sẽ lên đường. Con hãy đi khuyên hắn lần nữa nếu hắn vẫn cứ dứt khoát như vậy thì đành thành toàn cho hắn mà thôi. Con là người tu tiên. Điều nàu ắt là hiểu được.
Thanh Hương buồn bã gật đầu. Ngày hôm sau Thanh Hương đưa cho hắn một chiếc hộp và dặn hắn. Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424838/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.