Mặt trời đã lên được ba con sào. Từng tia nắng lấp lánh chiếu soi xuống vùng sông nước Tống Sơn. Khung cảnh từ phía xa nhìn lại lấp lánh như một dải lụa vàng đang phủ trên nền đất.
Trong một căn phòng tồi tàn của Thanh Lương quán một tiếng hét sợ hãi vang lên. Một gã thanh niên ngồi bật dậy, mở trừng đôi mắt vô cùng hốt hoảng nhìn ngó quanh quất. Một giọng vui mừng cất lên.
- Công tử tỉnh rồi sao, để ta đi báo với tiểu thư.
Người đàn ông vội vã kéo chăn lên cho hắn rồi chạy ra khỏi phòng. Còn lại một mình hắn đưa mắt đánh giá căn phòng. Hắn đang nằm trên chiếc giường tre nhỏ, ngoài chiếc giường trong phòng chỏ có một bộ bàn ghế nhỏ và một bình trà mà thôi. Đang miên man suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy đến nơi này, mang theo một giọng nói êm tai truyền tới.
- Dương huynh. Huynh đã tỉnh rôi. May quá
Dương Thanh đã nhận ra thiếu nữ mà mình đã gặp tại hội hoa kia, hắn vôi vã trả lời:
- Đa tạ nàng đã cứu ta,
- Huynh nói gì vậy. Nếu không phải tạo huynh đến đây tìm muội thì sao huynh lại bị thế này
Rồi nàng lại hỏi tiếp:
- Nhưng có chuyện gì xảy ra với huynh vậy?.
Hắn suy nghĩ một lát rồi kể lại chuyện xảy ra từ đầu chuyến đi đến giờ, nhưng hắn giấu chuyện khách điếm kia và con mối tinh nọ. Hắn chỉ kê cho Thanh Hương là mình không may trên đường gặp cướp mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-ky/2424834/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.