Chương trước
Chương sau
“Sư phụ quả nhiên lợi hại, sắp tới tốc độ cực hạn của lão Trư rồi mà sư phụ vẫn đuổi kịp đươc.” Trư Bát Giới thầm suy ngẫm.

Sở dĩ Đường Tăng nhanh như vậy không chỉ vì tốc độ phi hành, mà là hắn gia trì thêm ý chí lên phương diện tốc độ.

Khi phi hành, hắn theo bản năng thôi miên bản thân, để bản thân nhanh hơn, nhanh thêm nữa, sau đó lại thật sự trở nên nhanh hẳn, giống như có năng lượng vô hình gia tốc cho hắn vậy.

“Ý chí quả nhiên thần kỳ.” Đường Tăng thầm nghĩ, càng kiên trì quyết định rèn luyện và tăng điểm ý chí lên.

Thật ra Đường Tăng vốn đoán được Tôn Ngộ Không đã trở về Hoa Quả Sơn rồi, nhưng vẫn muốn tới tìm Quan Âm Bồ Tát, chỉ vì muốn nhân tiện nhìn xem Hồng Hài Nhi có bị Quan Âm Bồ Tát dẫn đi hay không thôi.

Kiếp trước khi Đường Tăng xem Tây Du Ký thì có chút nghi hoặc, loại Yêu quái vô pháp vô thiên như Hồng Hài Nhi đến Sơn Thần Thổ Địa cũng dám tùy ý sát phạt, cuối cùng bị Quan Âm Bồ Tát dẫn đi, vậy mà chẳng những không bị phạt, thậm chí còn trở thành đồng tử cho Quan Âm Bồ Tát.

Điều này căn bản cũng không phải hình phạt, mà là ban thưởng, bởi vì không biết có bao nhiêu người ngấp nghé đến vị trí kia đâu.

Mà nguyên nhân chủ yếu là nhiệm vụ ngăn cản Tôn Ngộ Không nhập ma mà hệ thống tuyên bố, hắn vẫn chưa tìm ra được biện pháp giải quyết nào cả.

Nếu Quan Tâm Bồ Tát đã được mệnh danh là phổ độ chúng sinh, có năng lực chỉ điểm cho vô số những con người lầm đường lạc lối, vậy thì Đường Tăng cảm thấy Quan Âm Bồ Tát hẳn có biện pháp.

Từ khi đi thỉnh kinh tới nay, đây cũng là lần đầu tiên Đường Tăng xin giúp đỡ của Thần Tiên.

Đường Tăng và Trư Bát Giới nhanh chóng vào khu vực Hải Vực, bay trên biển rộng lớn về hướng Nam Hải.

“Phàm giới này cũng không phải Trái Đất, Trái Đất chắc chắn không lớn như vậy.

Đường Tăng vừa gấp rút lên đường vừa suy nghĩ, đoạn đường phi hành này của bọn họ đã đủ đi quanh Trái Đất vài vòng rồi, nhưng mới chỉ tiến vào khu vực biển rộng mà thôi.

Trái Đất tuy lớn, nhưng chắc chắn cũng không lớn đến như vậy.

- Sư phụ, đến rồi.

Lúc này Trư Bát Giới nói.

Quả nhiên ở phía trước xuất hiện một hải đảo cực lớn, trên đảo có bụi tiên ngập tràn, khung cảnh rung động lòng người.

- Nơi này chính là Lạc Già Sơn của Quan Âm Bồ Tát sao?

Đường Tăng gật đầu

Bát Giới, ngươi chờ ở đây.

- Vâng, sư phụ.

Trư Bát Giới cung kính gật đầu.

Đường Tăng hất đầu một cái, gương mặt mỉm cười bước lên hải đảo, nhưng khi sắp bay tới lại đột nhiên rơi xuống, đứng trên bờ biển hải đảo.

- Lần đầu tiên tới bái phỏng Quan Âm sao có thể tùy tiện được?

- Phải thay bộ khác đã.

Đường Tăng nói dứt lời liền lật tay một cái lấy ra dầu gội đầu "Head & Shoulders" đã đổi được trước đó, lấy thêm nước lã mà bản thân đã mang theo gội đầu ngay tại đó.

Cách đó mấy vạn mét, Trư Bát Giới thấy tình cảnh này, vẻ mặt mù mịt: “Sư phụ không phải muốn nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát sao?”

...

Năm phút sau, Đường Tăng đã vẩy khô tóc, dùng lược chải chia mái đầu.

Đường Tăng hất đầu một cái, cảm thấy để Quan Âm Bồ Tát nhìn thấy bản thân như vậy nhất định hai mắt sẽ tỏa sáng, lập tức mỉm cười nói: “Head & Shoulders, tự tin như vậy đấy!”

“Đúng rồi, lần đầu tiên tới bái phỏng Quan Âm Bồ Tát đâu thể đi tay không? Ừ, Quan Âm Bồ Tát cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp, tặng hoa đi, có lẽ nàng ấy sẽ thích.”

Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Tăng lật tay một cái, một bó hoa hồng xuất hiện trong tay, sau đó bay về phía Lạc Già Sơn.

Đường Tăng vừa phi hành vừa nghĩ, Quan Âm Bồ Tát quả thật là một nữ nhân rất đẹp, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng không hiểu tại sao trong lòng lại tĩnh lặng, không hề khơi dậy chút tạp niệm nào, cảm thấy thật đáng tiếc.

“Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, đôi mắt lại luôn mang vẻ từ bi, rất cổ quái, hẳn là nên có ánh mắt dịu dàng như nước mới đúng.” Vẻ mặt Đường Tăng ủ rũ.

- Người phương nào tự tiện xông vào Lạc Già Sơn?

Đột nhiên một thanh niên bay ra ngoài, ngăn chặn ở đằng trước quát lớn.

Hai đầu lông mày của Đường Tăng lập tức nhíu lại, nhìn thanh niên đang cầm trường thương trong tay kia, cau mày nói:

- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở Lạc Già Sơn của Quan Âm Bồ Tát?

Thanh niên bị hỏi lập tức sửng sốt, ngay sau đó nói:

- Ta là Mộc Tra, chính là đồng tử của Quan Âm Bồ Tát.

- Ồ.

Lúc này Đường Tăng mới hiểu

Hóa ra là ngươi, tại hạ Đường Tam Tạng, có việc tới bái phỏng Quan Âm Bồ Tát.

- Ngươi chính là Đường Tam Tạng?

Sắc mặt Mộc Tra thay đổi rõ rệt, mạnh mẽ vung thương đâm tới:

- Yêu Tăng, nhận một thương của ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.