Chương trước
Chương sau
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Sau một khắc, một tiểu hầu tử toàn thân mọc đầy lông đỏ bay lên trời, trên người có ánh sáng bảo thạch đỏ phóng ra, chiếu sáng ngàn vạn dặm.
- Hầu tử?
- Không ngờ là hầu tử?
Đám người Đường Tăng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Trong khoảng thời gian này bảy Hồ Lô nhỏ thường nói chuyện, giọng điệu non nớt, lại rất êm tai.
Gần như tất cả mọi người cho rằng bên trong sinh linh chắc là tiểu nữ hài đáng yêu, lại không nghĩ đến sẽ là hầu tử.
Chỉ có điều lông đỏ trên thân của tiểu hầu tử này hoàn toàn không dọa người, trái lại thoạt nhìn rất đẹp, bởi vì lông khỉ này quả thực giống như bảo thạch đỏ vậy, tản ra bảo quang màu đỏ, trong suốt lấp lánh, rất thần kỳ.
Mặc dù là hầu tử, nhưng mặt nó cũng rất đẹp, cực kỳ giống tiểu nữ hài của nhân loại, chỉ đơn thuần nhìn từ dung mạo lại thấy được, lại giống như tiểu nữ hài nhân loại mọc rất nhiều lông tơ vậy.
Sau khi tiểu hầu tử này bay lên trời cao nhanh chóng lật mình bổ nhào mấy cái, lập tức thu lại ánh sáng trên thân, ánh sáng bảo thạch đỏ chớp hiện, lại nhìn thấy lông khỉ giống bảo thạch đỏ này hóa thành một cái váy màu đỏ, che đi thân thể nàng.
Đồng thời tất cả lông khỉ trên người nàng đều biến mất, một mái tóc dài giống như bảo thạch rũ xuống thắt lưng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác.
- Thay đổi, thay đổi rồi...
Đám người Trư Bát Giới ở trên mặt đất kêu to.
Trên bầu trời tiểu nữ hài chậm rãi đáp xuống, lúc rơi xuống đất, ánh sáng thu lại, lộ ra một tiểu nữ hài nhìn qua bảy tám tuổi, vô cùng đáng yêu.
- Hài tử...
Tử Lan kích động chạy tới, một tay ôm lấy tiểu nữ hài.
- Hài nhi, hài nhi của lão Tôn ta ra đời rồi!
Tôn Ngộ Không hưng phấn liên tục lật mình bổ nhào mấy cái, tiếng cười to ngay cả Thiên Đình cũng nghe được.
Đám người Dương Thiền cũng vội vàng vây qua, mừng rỡ hiếu kỳ quan sát tiểu nữ hài tóc đỏ.
- Đây là hài tử của đại sư huynh sao?
- Thật xinh đẹp, so với hài tử của nhị sư huynh càng xinh đẹp hơn.
- Lão Sa ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ta nói hài tử của đại sư huynh và hài tử của nhị sư huynh đều lợi hại...
- Vậy còn được, nói chuyện phải chú ý một chút, cẩn thận ta làm thịt ngươi!
- Sư phụ, nhị sư huynh khi dễ ta...
...
Đường Tăng cười nhìn một đám đồ đệ và mấy thiếu nữ cười đùa, hắn đang muốn nói chuyện, chợt thấy cách đó không xa có hai mảnh Hồ Lô rơi xuống đất.
Ánh mắt lóe lên, Đường Tăng đi tới nhặt nó lên.
Hai mảnh Hồ Lô này lại giống như một Hồ Lô hoàn chỉnh bị mở ra chỉnh tề thành hai nửa, đường tách ra đặc biệt chỉnh tề.
Trước đó, khi tiểu nữ hài tóc đỏ ra đời, bạo phát ra năng lượng khủng khiếp, mới khiến Hồ Lô này vỡ ra, bởi vậy có thể thấy được, Hồ Lô này tuyệt đối không đơn giản.
Đường Tăng khép hai mảnh Hồ Lô lại cùng một chỗ, lại nhìn thấy được ánh sáng màu đỏ lóe lên, lại có xu thế tự động khép lại.
- A, quả nhiên không đơn giản.
Đường Tăng vui mừng:
- Nói như thế nào cũng là đồ tôn của bần tăng, bần tăng lại giúp một chút mới được.
Nghĩ tới đây, Đường Tăng sử dụng uy năng của ý chí lấy thủ đoạn luyện khí chế luyện Hồ Lô này, khiến cho Hồ Lô khép lại với tốc độ nhanh hơn.
- Oong!
Không bao lâu, ánh sáng bảo thạch đỏ chớp hiện, một Hồ Lô bảo thạch đỏ xa hoa tự mình lơ lửng, lấy Đường Tăng nhìn lại, bên trong Hồ Lô này không ngờ ra đời một hỗn độn hư ảo, nắm giữ lực cắn nuốt khủng khiếp.
Đây là năng lực kèm theo của bản thân Hồ Lô, cũng có thể xem như là thiên phú của tiểu nữ hài tóc đỏ, chỉ có điều cần phải mượn Hồ Lô mới có thể phát huy ra được.
- À, Bảo Hồ Lô...
Bỗng nhiên tiểu nữ hài tóc đỏ kinh ngạc kêu lên một tiếng, vui mừng bất ngờ đưa tay ra, Bảo Hồ Lô này lại bay đến trong tay nàng, nàng tách miệng Hồ Lô ra một chút, miệng Hồ Lô lại mở ra, xuất hiện một loại hố đen nhỏ.
- Vù vù vù...
Lực lượng hút khủng khiếp truyền ra, núi cao chấn động đột ngột từ mặt đất nhô lên, bị hút qua, cuối cùng bị hút vào trong Hồ Lô.
Đám người Ngưu Ma Vương đều cảm thấy kinh hãi, uy lực này sợ rằng Thiên Tiên cũng không chịu nổi.
Phải biết rằng, tiểu nữ hài tóc đỏ vừa mới xuất thế mà thôi.
- Chơi vui, chơi vui...
Tiểu nữ hài tóc đỏ cao hứng nói.
- Tạ ơn sư phụ.
Tôn Ngộ Không cảm kích nói, hắn tất nhiên biết là sư phụ hỗ trợ khôi phục Hồ Lô này.
- Tạ ơn sư phụ, hài tử, nhanh cám ơn sư gia gia của con đi.
Tử Lan cũng cao hứng nói.
- Cảm ơn sư gia gia.
Tiểu nữ hài tóc đỏ cao hứng nói.
- Đại tỷ thật là lợi hại...
- Hồ Lô của đại tỷ thật là lợi hại...
- Thật là muốn xuất thế, đáng tiếc năng lượng của chúng ta còn chưa tích trữ đủ, không thể thoát ra khỏi Hồ Lô.
Trên dây leo Hồ Lô còn lại sáu Hồ Lô đang cao hứng sốt ruột kêu lên, hình như muốn nhanh chóng xuất thế.
- Đặt cho nàng một cái tên.
Lúc này Dương Thiền nói.
Tử Lan lập tức nhìn về phía Đường Tăng:
- Sư phụ hỗ trợ đặt cho con của chúng ta một tên.
- Đúng, đặt tên.
Tôn Ngộ Không cũng nói.
- Tốt lắm, Bảo Hồ Lô của nàng là màu đỏ, trang phục và tóc đều là màu đỏ, lại gọi Hồng Nhi.
Đường Tăng cười nói.
- Hồng Nhi? Tôn Hồng Nhi?
- Tên rất hay, tên rất hay!
Tôn Ngộ Không lại cao hứng lật mình mấy cái.
- Hài tử, sau này con được gọi là Tôn Hồng Nhi, nhớ kỹ chưa?
Tử Lan cao hứng nói.
- Ừ, ta là Tôn Hồng Nhi.
Tiểu nữ hài tóc đỏ Tôn Hồng Nhi nói.
Ngưu Ma Vương nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không biết nghi tới cái gì, vẻ mặt phiền muộn, dựa vào ở trên vách đá phía xa, ngậm một cọng cỏ, còn đốt, ở nơi đó hút thuốc.
- Trước đây Hồng Hài Nhi của ta vừa ra đời mặc yếm màu đỏ cho nên ta gọi là Hồng Hài Nhi...
Ngưu Ma Vương phiền muộn thì thầm nói, đáng tiếc, nuông chiều từ bé nhiều năm như vậy, thương yêu Hồng Hài Nhi nhiều năm như vậy, không ngờ không phải là nữ nhi của hắn.
Đúng như là ở dưới trời chiều này chạy nhanh, càng chạy trời lại càng tối.
- Ầm!
Nghĩ đến phiền muộn, Ngưu Ma Vương chợt đánh một quyền ở trên vách đá bên cạnh, ngay lập tức cả ngọn núi lớn chấn động, từng khe lớn nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Đám người Tôn Ngộ Không đều yên lặng, nhìn về phía Ngưu Ma Vương.
- Ngưu Ma Vương ngươi nổi điên làm gì?
Tử Lan không cao hứng nói.
- Đúng vậy, nổi điên làm gì?
Dương Thiền cũng nói.
- Phù phù...
Tiểu Hồng còn nhìn Ngưu Ma Vương thè lưỡi, làm ra bộ mặt ngoáo ộp.
Ngay lập tức Ngưu Ma Vương trốn đi khóc, thực sự quá khi dễ người, cảm giác mình hoàn toàn không được trông đợi.
- Phụ thân và mẫu thân, ta cũng muốn có tên...
- Ta cũng muốn ta cũng muốn...
- Sư gia gia, ta cũng muốn có tên, cũng đặt cho ta một cái tên...
Bỗng nhiên sáu Hồ Lô còn lại trên dây leo Hồ Lô đều kêu to, đều muốn có tên.
- Được được được, đều có đều có cả.
Đường Tăng cười nói:
- Vừa lúc cùng đặt, sau này gọi ra cũng thuận miệng.
- Cứ dựa theo màu sắc Hồ Lô của các ngươi, Hồ Lô màu cam, gọi là Cam Nhi, Hồ Lô màu vàng gọi là Hoàng nhi, cứ như vậy đẩy tới.
Đám người Dương Thiền nghe vậy, đều hơi sửng sốt.
- Tốt nhất tốt nhất...
- Vậy ta chính là Lam Nhi.
- Ta là Tử Nhi, Lục tỷ, ta là Tử Nhi...
Hồ Lô màu tím nhỏ nhất vui sướng nói.
- A? Hồng Nhi, Cam Nhi, Hoàng nhi, Lục Nhi, Thanh Nhi, Lam Nhi, Tử Nhi? Được được được, tất cả hài nhi của lão Tôn ta đều có tên.
Tôn Ngộ Không cao hứng nói.
- Vì sao ta cảm thấy những tên này quen thuộc như vậy?
Tử Vi tiên tử nghiêng đầu nói.
- Bởi vì bảy nữ nhi của Ngọc Đế này lão vương bát cũng được gọi như vậy.
Trư Bát Giới ngồi vào trên một tảng đá lớn, hai chân bắt chéo nói.
- Bảy tiên nữ?
Tất cả mọi người lsửng sốt.
- Các nữ nhi bảo bối mônphụ hoàng tới đón các ngươi.
Đột nhiên vô số khí tức từ trên cao hạ xuống, bay về phía phương hướng của Hoa Quả Sơn.
Đám người Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ là Ngọc Đế dẫn theo trăm vạn thiên binh thiên tướng chạy đến, hơn nữa, người tới không có ý tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.