Chương trước
Chương sau
Hai cái đạo sĩ thấy Đường Tăng nói không mặn không nhạt, không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí ẩn ẩn còn có xu thế nhìn xuống bọn họ, bọn họ rất tức giận.
- Ngươi là giả hòa thượng tới từ nơi nào, ngươi biết đây là nơi nào hay không? Nơi này chính là vương quốc do ba vị đại tiên trấn thủ, chúng ta là đệ tử quan môn của ba vị đại tiên.
Một đạo sĩ quát.
Ý nghĩa đại khái của đạo sĩ kia chính là, nơi này có người mà các ngươi không chọc nổi, mau cút đi, hai chúng ta là người có hậu trường, tuyệt đối không thể đắc tội chúng ta.
Lúc này thần quang bao phủ toàn thânTôn Ngộ Không, hắn lại biến thành bản tôn, hai đạo sĩ khiếp sợ, dường như bọn họ mới vừa nhìn thấy Trư Bát Giới, lúc nhìn Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không, bọn họ lập tức kêu lớn:
- Yêu quái...
Nhưng bọn họ cũng xem như là người to gan, gặp chuyện không sợ hãi, trên thân còn ẩn chứa pháp thuật ba động, có lẽ là đạo sĩ có bản lĩnh.
- Ngộ Tịnh, nói cho bọn chúng biết tại sao bông hoa lại có màu đỏ!
Đường Tăng nói với Sa Tăng.
- A?
Sa Tăng sững sờ, gãi gãi đầu nói:
- Sư phụ, ta cũng không biết tại sao bông hoa lại có màu đỏ, đúng rồi, nơi đó có hoa?
- Đồ đần, ngươi là heo hay sao?
Trư Bát Giới dùng tay vỗ vào đầu Sa Tăng, mắng.
Khóe miệng của Đường Tăng co giật.
Đột nhiên Trư Bát Giới tiến lên phía trước, hắn vung tay đánh một cái, pháp lực ba động và nắm lấy hai tên đạo sĩ vào trong tay, sau đó hắn tát tai như mưa:
- Các ngươi thật phách lối, dám phách lối trước mặt sư phụ của lão Trư.
Bốp!
- Các ngươi trang bức, lão Trư hiện tại sẽ nói cho các ngươi biết vì sao bông hoa lại có màu đỏ!
Trư Bát Giới mang theo hai đạo sĩ đi sang một bên, bàn tay to như quạt mo tát hai tên đạo sĩ kêu cha gọi mẹ, mí mắt của Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long đang co giật.
Ngay cả Đường Tăng cũng sững sờ, Trư Bát Giới tức giận quá đáng sợ, khó trách lúc đầu Cao Lão Trang gọi xem hắn như yêu quái, bởi vì dáng vẻ như vậy quá mức dọa người.
- Đừng có đánh chết.
Đường Tăng nhắc nhở.
- Sư phụ yên tâm, bọn chúng không dễ chết như vậy.
Trư Bát Giới nói, lúc này hai đạo sĩ bị đánh rụng hết răng.
Các binh sĩ đứng chung quanh sợ hãi không nói thành lời, bọn họ kính sợ tiểu đạo sĩ như thần tiên, hiện tại bọn họ bị người ta đánh kêu trời kêu đất?
Hai đạo sĩ không có pháp lực cao thâm, dựa theo hệ thống phân chia đẳng cấp, bọn họ chỉ đạt tới cấp bảy, trong mắt phàm nhân cấp một cấp hai lại là người chỉ có thể nhìn lên.
- Sư phụ, hiện tại xử lý nơi này như thế nào?
Trư Bát Giới lấy lòng hỏi thăm.
- Đương nhiên là xử lý trọng điểm.
Đường Tăng nói:
- Mang theo hai đạo sĩ này đi hoàng cung.
- Hoàng cung?
- Bớt nói nhảm, Ngộ Không, đuổi theo!
- Vâng, sư phụ!
Đường Tăng thúc ngựa dẫn theo bốn đệ tử đi vào hoàng cung.
Trên đường đi, Tôn Ngộ Không nói tin tức mình nghe được với mọi người.
- Ba đại tiên? Ngược đãi hòa thượng như thế, ta thấy không phải đại tiên gì đâu, có lẽ là đại yêu mới đúng.
Trư Bát Giới hoài nghi nói ra.
- Chẳng lẽ ba đại tiên này có thù với Phật môn?
Sa Tăng suy đoán.
- Có thù hay không thì ta không biết, nhưng ta cảm thấy, ba đại tiên sắp gặp xui xẻo.
Cuối cùng Tiểu Bạch Long tổng kết một câu.
Lúc này ngay cả Tôn Ngộ Không cũng tán thành gật đầu.
Rất nhanh, bọn họ nhanh chóng đi tới cửa hoàng cung.
- Người nào?
Cấm Vệ quân hoàng cung quát.
Ầm!
Đường Tăng dùng trượng nện về phía trước, binh khí của các Cấm Vệ quân bị đánh bay, người bị lực lượng to lớn đánh bay ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.