Chương trước
Chương sau
Đường Tăng vừa nổi giận, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới vội vàng rụt cổ theo bản năng.
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, tại sao các ngươi có thể như vậy chứ? Cho dù thịt ăn sư phụ có thể trường sinh bất lão, các ngươi tuyệt đối không thể nhớ thương thịt sư phụ.
Tiểu Bạch Long nói ra.
- Mau mau cút, ngươi cũng cút.
Đường Tăng tức giận nói.
- Tứ sư đệ đừng nói nữa, sư phụ tức giận.
Sa Tăng vội vàng ngăn cản Tiểu Bạch Long.
- Sư phụ đừng nóng giận, ta chỉ hỏi một chút.
Tôn Ngộ Không vội vàng cười nói:
- Lão Tôn ta đi trước.
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không bổ nhào và biến mất ngay lập tức, tốc độ nhanh đến mức Đường Tăng không nhìn rõ.
Đường Tăng âm thầm lau mồ hôi lạnh, hắn nói thầm, nếu hiện tại Tôn Ngộ Không nhập ma, có lẽ mình căn bản không có năng lực ngăn cản, xem ra cần phải nhanh chóng mạnh lên mới được.
Hắn không phải là người mặc cho người khác xâm phạm, thực sự không được, cùng lắm thì hắn trốn vào tiên giới tùy thân, với thực lực của hắn hiện tại, bản thân tiên giới tùy thân đã rất lớn, cho dù Tôn Ngộ Không tiến vào, khó nói là ai ăn ai.
Lúc này Tôn Ngộ Không hóa thành tia sáng bay trở về, một cái bổ nhào đã vượt qua mười vạn tám ngàn dặm, Tôn Ngộ Không mạnh lên rất nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Sư phụ, Hồng hài nhi không còn ở Hào sơn, chúng ta bắt đầu vượt qua nơi đó?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Đúng thế.
Đường Tăng gật đầu.
Hiện tại Tôn Ngộ Không biểu hiện xem như bình thường, nhưng trong lòng Đường Tăng đã âm thầm đề phòng hắn, Hầu tử đã biến thành một quả bom không định già, quả bom này có thể nổ vào bất cứ lúc nào.
...
Hỏa Diệm sơn vô cùng to lớn, hiện tại nó đã biến thành hình bàn tay, năm ngón tay bốc cháy không ngừng.
Dưới đáy của Hỏa Diệm sơn, Ngưu Ma vương bị trấn áp tại nơi này, chỉ còn cái đầu của hắn lộ ra ngoài, hắn đã hóa thành người, không còn là bản tôn Thần Ngưu.
May mắn nơi này là dưới đáy Hỏa Diệm sơn, lửa của Hỏa Diệm sơn không đốt tới nơi này, bởi vì nơi này ở cách quá gần nên rất nóng.
Cũng chỉ có cao thủ như Ngưu Ma vương mới không bị tổn thương, nếu không đổi thành người khác đã sớm bị thiêu chết.
Một tia sáng từ trên trời bay tới, Ngưu Ma vương ngẩng đầu nhìn lên, lại là Quan Âm Bồ Tát, hắn cũng cảm thấy bất ngờ:
- Quan Âm Bồ Tát? Phật Như Lai bảo ngươi tới?
Ngưu Ma vương không chút khách khí với Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát cũng không tức giận, sắc mặt nàng chưa bao giờ biến hóa, nàng cười nói:
- Ngưu Ma vương, ngươi có biết sai hay không?
- Sai? Lão Ngưu ta có lỗi gì? Là Phật Như Lai xen vào việc của người khác!
Ngưu Ma vương phun ra một luồng khí màu đỏ, nếu không phải bị Hỏa Diệm sơn trấn áp, nếu không phải phía trên Hỏa Diệm sơn còn có phong ấn của Như Lai phật tổ, hắn đã sớm thoát ra ngoài.
Quan Âm Bồ Tát thở dài lắc đầu:
- Nếu ngươi chỉ nhắm vào Thái Thượng Lão Quân thì không có gì sai lầm, nhưng ngươi trực tiếp tiến đánh Thiên Đình, như vậy là không đúng.
- Bớt nói nhảm, thực lực lão Ngưu ta không địch lại, lão Ngưu ta nhận thua!
Ngưu Ma vương hừ lạnh nói.
Quan Âm Bồ Tát từ bi cười một tiếng:
- Ngưu Ma vương, hiện tại ngươi có một cơ hội lấy công chuộc tội, bảo hộ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, đến lúc đó ngươi công đức viên mãn, Như Lai phật tổ tự sẽ trả tự do cho ngươi.
- Ta nhổ vào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.