Chương trước
Chương sau
- Ha ha ha ha, Tề Thiên Đại Thánh chó má gì, hãy đợi đến khi chết cháy trong Tam Muội Chân Hỏa của bản đại vương đi!
Hồng Hài Nhi cười to, giọng cười non nớt mà trong trẻo truyền đi rất xa.
Bùm!
Toàn thân Tôn Ngộ Không chấn động mạnh một cái, hỏa diễm bao phủ toàn thân như bị đánh tan.
- Cái gì... lại tắt đi Tam Muội Chân Hỏa của bản đại vương?!
Hồng Hài Nhi chấn động.
Nếu không có lần đột phá trước, Tôn Ngộ Không cũng không có cách nào dập tắt Tam Muội Chân Hỏa, nhưng hiện giờ hắn đã không giống như trước nữa rồi.
- Yêu quái, dám dùng lửa thiêu lão Tôn ta, muốn chết!
Tôn Ngộ Không giận dữ, lập tức ra tay.
- Ngộ Không, chờ một chút.
Đường Tăng mở miệng, hắn dùng pháp lực quấn lấy đám người Trư Bát Giới, Thuấn Di một cái liền ra khỏi Cửu Long Thần Hỏa Trảo của Hồng Hài Nhi.
- Sao đã ra hết rồi?
Hồng Hài Nhi bị dọa hết hồn, vốn là cho là Cửu Long Thần Hỏa Trảo có thể vây khốn được đám người Đường Tăng, thậm chí còn có thể trực tiếp nướng chín.
Tôn Ngộ Không có thể phá tan Cửu Long Thần Hỏa Trảo vốn đã bất ngờ rồi, không ngờ Đường Tăng và đám Trư Bát Giới cũng có thể thoát ra được.
Thấy tình thế không ổn, Hồng Hài Nhi xoay người bỏ chạy, hơn nữa còn quát to:
- Sơn Thần, mau khiêng núi tới đè chết bọn họ đi!
- Đại Vương, điều này...
Một trung niên mặc khôi giáp xuất hiện ngoài ngàn mét, vẻ mặt khó xử, hắn cũng không dám đắc tội với Tề Thiên Đại Thánh đâu.
- Ngươi có nghe lời của bản đại vương không hả?
Hồng Hài Nhi uy hiếp.
- Vâng, vâng...
Sơn Thần biến sắc, vội vàng nghe theo, chỉ thấy hắn nhấc tay một cái, mấy ngọn núi lớn gần đó đồng loạt bay tới hướng đám Đường Tăng đang đứng.
- Xem lão Tôn đây!
Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, Kim Cô Bổng lập tức biến dài ra, vung mạnh một cái hướng ra phía ngoài.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Mấy ngọn núi lớn trực tiếp bị đánh bạo, cự thạch khắp trời bay loạn bốn phương tám hướng.
Năm đó Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ Như Lai thiếu chút nữa đã không đè ép được Tôn Ngộ Không, huống chi là mấy ngọn núi nho nhỏ của Sơn Thần?
Sau khi đánh tan mấy ngọn núi, thân hình Tôn Ngộ Không lóe lên, hóa thành tia sáng đuổi theo hướng Hồng Hài Nhi.
Lúc này khí tức của Hồng Hài Nhi đã giảm xuống, hiển nhiên chiến lực cường đại kia của nàng không duy trì được lâu.
- Ngộ Không, không cần phải giết nàng.
Đường Tăng vội vàng kêu lên.
- Vâng, sư phụ, lão Tôn ta chỉ đánh nàng tàn phế thôi.
Tôn Ngộ Không nói, tốc độ tăng lên tới mức nhanh nhất, trong nháy mắt đã đuổi kịp Hồng Hài Nhi, hơn nữa còn đánh được mấy gậy.
Sắc mặt Hồng Hài Nhi thay đổi rõ ràng, hét lớn:
- Phụ vương, cứu con...
Bò ùm...
Trong hư không vang lên tiếng bò kêu đinh tai nhức óc, một con trâu xuất hiện trong hư không chặn lại Kim Cô Bổng.
Keng---
Một tiếng động thật lớn vang lên, giọng nói hóa thành lực công kích kinh người, phá hoại một khoảng núi rừng lớn bên cạnh.
- Hả?
Tôn Ngộ Không sửng sốt, nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng dáng một người cao lớn đi tới, hắn cao đến một trượng, cường tráng kinh người, đầu trâu mặt trâu lỗ mũi trâu, còn có hai cái sừng trâu đen nhánh lấp lánh hàn quang.
- Ngưu đại ca?
Tôn Ngộ Không sửng sốt, nhận ra người tới chính là đại ca đã kết bái với hắn
Ngưu Ma Vương.
- Phụ vương, hầu tử này muốn giết hài nhi.
Hồng Hài Nhi cáo trạng, nước mắt liên tục tuôn ra.
Ngư Ma Vương thấy nữ nhi của mình chịu uất ức, lập tức tức giận, lỗ mũi phun khí trắng:
- Tôn Ngộ Không, ngươi dám giết nữ nhi của lão Ngưu ta?
- Cái gì, Yêu quái này là nữ nhi của ngươi?
Tôn Ngộ Không há hốc mồm.
- Phụ vương, người nhất định phải báo thù thay cho hài nhi.
Hồng Hài Nhi làm bộ đáng thương nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.