- Đúng rồi, nếu như nàng gặp phải một thư sinh tên Lưu Ngạn Xương, thay ta giáo huấn hắn một trận.
Đột nhiên Đường Tăng nói như vậy.
- Lưu Ngạn Xương? Tại sao?
Dương Thiền nghi hoặc.
- Bởi vì tên kia là một con rùa khốn kiếp mặt người dạ thú, thường thường bắt nạt nữ nhân, theo ta được biết, tính đến hiện nay, hắn đã từng làm bảy bảy bốn mươi chín nữ nhân, nhưng làm xong liền biến mất không còn tung tích.
Đường Tăng nghiêm trang nói.
- Dĩ nhiên có nam nhân đáng ghét như thế?
Nhất thời trong mắt Dương Thiền loé ra vẻ chán ghét:
- Loại cặn bã này, nếu như ta gặp phải, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn hắn.
- Đúng, nhất định phải tàn nhẫn mà giáo huấn.
Đường Tăng nói.
- Ta đi đây.
Dương Thiền có chút không nỡ liếc mắt nhìn Đường Tăng, nàng đã tịch mịch nghìn năm, bây giờ đột nhiên có nam nhân, hơn nữa ca ca đã đồng ý, bây giờ cũng coi như tuần trăng mật của tân hôn mà.
Mà giờ đã phải tách ra, nàng đương nhiên không nỡ.
Có điều nàng cũng không phải nữ nhân thích quấy rối, nàng biết chuyện gì quan trọng hơn, bởi vậy chỉ là không nỡ mà nói một tiếng, liền hóa thành lưu quang bay lên trời, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.
Tôn Ngộ Không đi về phía trước hai bước, nhìn phương hướng rời đi của Dương Thiền một chút, sau đó sờ sờ trong không khí, nói:
- Có yêu khí... Không đúng, còn có khí tức của Ba Mắt.
- Cái gì, Nhị Lang Thần đã tới?
Trư Bát Giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tang-xong-tay-du/1579289/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.