Chương trước
Chương sau
Đường Tăng nhớ, tình huống nước Ô Kê là, quốc vương bị huynh đệ kết nghĩa hại chết, đẩy xuống giếng nước, sau đó huynh đệ kết nghĩa biến thành hình dáng quốc vương, làm quốc vương, chiếm đoạt vương hậu và mọi thứ trong vương quốc.
Cái tên huynh đệ kết nghĩa đó, trên thực tế chính là sư tử yêu lông xanh, hơn nữa hình như còn là vật cưỡi của Văn Thù Bồ Tát.
“Lại là yêu quái có liên quan với thần tiên sao?” Đường Tăng than nhẹ trong lòng, cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao vật cưỡi hoặc là sủng vật của thần tiên, lại cứ chạy tới hạ giới làm yêu?
Chẳng lẽ thật sự như mình nghĩ, thần tiên đang che chở cho nhân giới, nhưng cũng đồng thời coi nhân giới làm trường nuôi dưỡng?
Vậy thì có chút kinh khủng rồi! Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của bản thân Đường Tăng mà thôi, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác.
Đường Tăng nhanh chóng ra quyết định, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, trước khi Văn Thù Bồ Tát tới nơi, thì phải giết chết sư tử yêu lông xanh, đừng để bị cứu đi.
Yêu quái chính là điểm kinh nghiệm đó, cũng là số liệu nhất định để thăng cấp, Đường Tăng không hề muốn bỏ qua.
“Ừ, tốt nhất là không nên để cho nhóm Ngộ Không biết, nếu không lại truyền tới chỗ Văn Thù Bồ Tát, rồi lại thêm một tên địch?”
Đường Tăng sờ sờ cằm, cảm thấy bản thân hiện giờ nếu toàn lực ra tay, hẳn là có thể tự mình giải quyết con sư tử yêu lông xanh kia đi.
Cho dù không được, hắn còn có đòn sát thủ mà. Trong đám bảo vật lấy được từ chỗ Kim Giác đại vương, có một cái Tử Kim Hồ Lô còn đang ở trên người hắn đó.
Tử Kim Hồ Lô kia chính là bảo vật của Thái Thượng Lão Quân, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng có thể nhốt lại, nuốt một con sư tử yêu lông xanh chắc chắn không có vấn đề.
Hơn nữa Tử Kim Hồn Lô kia thật sự không đơn giản, hoàn toàn không cần dùng pháp lực để sử dụng, chỉ cần kêu tên một tiếng, là có thể thu đối thủ vào.
Nhưng mà lần đó gặp phải anh em nhà Kim Giác đại vương lại không gặp phải Cửu Vĩ Hồ Ly, Đường Tăng vẫn có chút thắc mắc. Cửu Vĩ Hồ Ly kia không phải là mẹ nuôi của Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương sao? Vì sao không hiện thân? Chẳng lẽ không ở nhà?
Đường Tăng lật tay một cái, một bảo kính màu vàng đường kính ba mươi cm xuất hiện trong tay, bảo kính này chính là hắn “muốn” của Ngọc Đế trên Thiên Đình lúc trước.
Lúc ấy vốn có ba món bảo vật, nhưng bởi vì Nhị Lang Thần chơi xấu, nên hắn chỉ lấy được một món này.
- Các con ai biết món bảo vật này không?
Đường Tăng hỏi mấy tên đồ đệ.
- Cái gương này lão Tôn hình như đã nhìn thấy.
Tôn Ngộ Không nói.
- Sư phụ, đó là Huyền Quang Bảo Kinh.
Trư Bát Giới nói.
- Huyền Quang Bảo Kính? Có lợi ích gì?
Mặc dù Đường Tăng có thể nhìn ra bảo kính này bất phàm, nhưng không tốn thời gian tìm hiểu, thì không cách nào biết được chức năng và cách dùng.
- Huyền Quang Bảo Kính, chính là bảo vật để thần tiên quản chế phàm trần, đồng thời cũng có thể làm công cụ liên lạc giữa hai vị thần tiên, chỉ cần nhớ kỹ khí tức của thần tiên đó là được, cũng có thể lợi dụng Huyền Quang Bảo Kính để theo dõi.
Trư Bát Giới nói:
- Lão Trư con vốn cũng có một cái, nhưng thời điểm đầu thai bị Ngọc Đế đoạt lại.
Cũng may cái đinh ba chín răng là pháp bảo bản mệnh của hắn, chỉ cần chân linh hắn không bị chôn vùi, thì cho dù có đầu thai vẫn có thể triệu trở về, người khác không cách nào sử dụng, nếu không nói không chừng cũng bị Ngọc Đế lấy đi mất.
- Công cụ liên lạc?
Ánh mắt Đường Tăng lập tức sáng lên, cái này không phải là tương tự với công cụ truyền tin kiếp trước sao?
Hơn nữa lại còn có thể dùng để quản chế phàm trần, thật là thần kỳ.
Đường Tăng thử thăm dò truyền pháp lực vào, trong lòng nhớ tới khí tức của Bạch Cốt Tinh, sau đó Huyền Quang Bảo Kính dần dần tản mát ra ánh sáng rực rỡ, trên mặt kính quả nhiên xuất hiện bóng dáng của Bạch Cốt Tinh.
Chỉ thấy trên một sa mạc, từng cỗ xương trắng bò ra khỏi lòng cát, sau đó giống như một đại quân vong linh đồng loạt xê dịch về một hướng.
Đường Tăng cảm thấy da đầu có chút tê dại, luôn cảm thấy chỗ đó hẳn là chiến trường của người phàm, bởi vì trên mặt đất còn có rất nhiều binh khí trường mâu gãy nát.
“Bạch Cốt Tinh đang chế tạo đại quân vong linh sao?” Đường Tăng suy đoán, nhớ lúc đầu hắn để cho Bạch Cốt Tinh rời đi, với điều kiện tiên quyết là Bạch Cốt Tinh không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, tăng cường thế lực của mình.
Bây giờ nhìn lại, Bạch Cốt Tinh thật sự dựa theo phân phó của mình đi làm.
Trên sa mạc, Bạch Cốt Tinh hình như có cảm ứng, đầu lâu trong suốt như ngọc quay một vòng, nhưng không nhìn thấy cái gì cả.
Đường Tăng thấy vậy thì thu hồi pháp lực, hình ảnh trên Huyền Quang Bảo Kính biến mất.
Đường Tăng càng lúc càng thấy Huyền Quang Bảo Kính này dễ xài, quả thực là pháp bảo rình coi có một không hai.
Bỗng nhiên Đường Tăng nhướn mày một cái: “Nghe ý của Bát Giới, loại Huyền Quang Bảo Kính này cũng không được coi là bảo vật gì cả, vì trên Thiên Đình hình như có không ít đâu? Các thần tiên kia có phải cũng đang theo dõi chúng ta hay không?
Hắn nói vấn đề này cho Trư Bát Giới, kết quả Trư Bát Giới nói, trừ khi thực lực cách xa quá lớn, mới có thể theo dõi mà không làm đối phương phát hiện. Nếu không thì phải lấy được sự đồng ý của đối phương, mà làm như vậy thì tương đương với việc đối thoại, nhưng lại hạn chế là chỉ có một bên nói, còn một bên chỉ có thể nghe.
Đương nhiên, nếu cả hai bên đều có Huyền Quang Bảo Kính, thì có thể thực hiện “Gọi videocall“.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.