Trong lúc tiến hành cải tạo Danh Sư, Đường Tăng từng gặp được chuyện này trong luân hồi ảo cảnh.
Sinh linh mà trời sinh đất nuôi đều có chung một cái tên, đó chính là
Thần!
Mà sinh linh trời sinh đất nuôi này đều là một loại thần thông kinh thiên động địa, đó là thiên phú, tu luyện sau này không bao giờ có được.
- Thần thông?
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái:
- Lão Tôn ta thì có thần thông gì?
Tôn Ngộ Không tuy tự nhận là mình có thực lực rất mạnh, thậm chí còn không coi Ngọc Đế ra gì. Nhưng ngoài bảy mươi hai phép thần thông ra, hình như không hề có thần thông thiên phú nào hết.
Thần thông là thứ cao cấp hơn thuật pháp. Nếu đọc ngược lại thì biến thành “thông thần“. Chỉ có thông thần mới được coi là thần thông.
Tuy một số thần thông có thể có được khi trải qua tu luyện, nhưng theo lời của Đường Tăng, thần thông thiên phú này chính là năng lực bẩm sinh.
- Hoả Nhãn Kim Tinh thì có được tính không?
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không khẽ hỏi.
- Phì... Đại sư huynh à, Hoả Nhãn Kim Tinh của ngươi hình như không phải là tiên thiên đã có mà?
Trư Bát Giới cười nói.
- Đầu heo, ngươi biết cái gì! Mắt của Lão Tôn vốn đặc thù, chẳng qua không biết tại sao không thể thức tỉnh. Mãi tới khi ăn kim đan của Thái Thượng lão nhân, lại bị lò bát quái đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, thế mới xuất hiện Hoả Nhãn Kim Tinh. Nó tự xuất hiện, chứ không phải Lão Tôn cố tu luyện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tang-xong-tay-du/1579251/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.