Mặc dù mùi thối kia đã tản đi, nhưng Tôn Ngộ Không vẫn không dám tới gần, lòng còn sợ hãi.
Gào...
Trư Bát Giới trực tiếp chọc thủng pháp lực giam cầm của Tôn Ngộ Không, thân thể tiếp tục bành trướng, đón gió mà lên, nhanh chóng cao tới trăm thước, mà vẫn chưa kết thúc, hắn còn tiếp tục lớn lên.
Ba trăm thước, năm trăm thước, chín trăm thước...
Cuối cùng, sau khi cao tới một ngàn thước, Trư Bát Giới mới dừng lại.
- Ha ha ha...
Trư Bát Giới ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười đinh tai nhức óc, như sấm rền, trời đất cũng chấn động.
Từ xa nhìn lại giống như một con heo tuyệt thế đang cười to, vô cùng dọa người, bởi vì bộ dáng đầu mập tai to của hắn khiến cho ai nhìn cũng sợ.
- Lão Trư ta rốt cuộc đột phá tới Thiên Cương thập nhất biến rồi!
Trư Bát Giới hưng phấn nói, Thiên Cương ba mưới sáu biến, mỗi một lần tăng lên, thực lực cũng sẽ thay đổi tới long trời lở đất.
- Đáng tiếc bây giờ không có thi thể dị chủng thiên địa cho lão Trư ta dung hợp, nếu không thực lực lão Trư ta tuyệt đối còn có thể tăng gấp đôi!
Trư Bát Giới vô cùng hưng phấn, hắn ở chỗ đó phát tiết một lúc lâu, rồi mới thu nhỏ lại, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời cũng tản đi, vô ảnh vô tung.
- A di đà phật.
Đường Tăng ở ngoài trăm dặm kêu lên:
- Bát Giới, Ngộ Không, tới bên này, tiếp tục lên đường, không nên trì hoãn thời gian.
- Dạ, sư phụ!
Tôn Ngộ Không đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tang-xong-tay-du/1579204/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.