Chương trước
Chương sau
Thế giới lập tức yên lặng!
Thái Thượng Lão Quân ngơ ngẩn nhìn cái đầu Kim Giác Đại Vương đã nát bét ở dưới đất. Lúc này thân mình Kim Giác Đại Vương sáng lên, sau đó nhanh chóng biến thành một đứa trẻ mặc y phục màu vàng.
Nhìn thì đứa trẻ kia cùng lắm là bảy, tám tuổi. Đương nhiên là thần tiên và yêu quái đều sống rất lâu, nên chỉ nhìn qua thì chưa chắc đã biết được tuổi.
- Đinh! Giết sinh linh cấp bốn mươi lăm, xin hãy chọn tăng thêm vào số liệu thăng cấp, hoặc chuyển thành điểm kinh nghiệm.
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu. Đường Tăng lập tức lựa chọn chuyển thành điểm kinh nghiệm.
Cấp bốn mươi lăm đó, chính là năm triệu điểm kinh nghiệm đó. Nếu dùng để biến thành một số liệu thăng cấp hai mốt thì quá lãng phí.
- Kim Nhi...
Lúc này, Thái Thượng Lão Quân mới phục hồi tinh thần. Đôi mắt Thái Thượng Lão Quân đỏ ngầu, nhưng không phải vì khóc, mà là vì nổi giận!
- Ngươi... Ngươi giết đồ nhi của ta?
Thái Thượng Lão Quân tức giận nhìn Đường Tăng.
- Phì!
Đường Tăng phun ra một ngụm máu, liếc xéo Thái Thượng Lão Quân:
- Ngươi là ai? Bần tăng quen ngươi à?
Lão già này ban nãy đã đánh ra một tia sáng khiến mình bị trọng thương, nếu không phải là kiêng kỵ thân phận của lão, Đường Tăng đã bảo Tôn Ngộ Không đánh chết rồi.
- Ngươi ngươi ngươi...
Thái Thượng Lão Quân tức giận đến phát run.
- Ngươi ngươi ngươi cái đầu ngươi.
- Ô, ha ha ha...
Tôn Ngộ Không lộn nhào vài cái giữa không trung, nhảy tới bên người Đường Tăng, nói:
- Sư phụ, lão già này là Thái Thượng Lão Quân của Thiên Đình.
- À, thì ra là Thái Thượng Lão Quân.
Đường Tăng - bừng tỉnh-.
Thái Thượng Lão Quân mới cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng vẫn rất tức giận.
- Lão già, có phải ngươi có một đồ nhi tên là Ngân Giác Đại Vương không? Nó đang ở trong sơn động bên kia ấy.
Đường Tăng nói.
- Bạc Nhi.
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy, mới nhớ là hai huynh đệ này cùng nhau hạ giới.
Víu...
Lão vội hoá thành một dòng lưu quang bay tới sơn động cách đó mấy trăm dặm, dường như đã biết thừa là nó ở đâu.
Đường Tăng vội lấy Thiên Đạo Nhãn Kính ra nhìn thoáng qua bóng lưng Thái Thượng Lão Quân.
- Cấp bốn mươi chín!
Đây là tu vi cấp bậc của Thái Thượng Lão Quân, cũng là Huyền Tiên cao nhất, thiếu một bước nữa là thành Tiên Đế. Nhưng một bước ngắn ấy lại tương đương rạch trời, tiến thêm một bước là trời, lùi một bước là đất, cách biệt quá xa.
Tôn Ngộ Không chớp chớp mắt, vô cùng lo lắng nhìn Thái Thượng Lão Quân bay đi. Dường như đã liệu trước kết quả, hắn vểnh đuôi lên nhét kín lỗ tai.
- A....
Tiếng gầm đầy tức giận của Thái Thượng Lão Quân truyền tới từ mấy trăm dặm, đinh tai nhức óc.
Víu...
Lưu quang loé lên, Thái Thượng Lão Quân đã trở lại, mang theo thi thể Ngân Giác Đại Vương, mắt đỏ nhìn trừng trừng Đường Tăng:
- Là ai? Là ai giết đồ nhi của ta?
- A di đà phật, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Đường Tăng nói, vẻ mặt từ bi.
- Yêu hầu, là ngươi giết đồ nhi của ta?
Thái Thượng Lão Quân tức giận nhìn Tôn Ngộ Không. Bởi vì lão cảm thấy cho dù Đường Tăng có thực lực không tệ, nhưng không thể thắng được Ngân Giác Đại Vương.
Tôn Ngộ Không cuộn đuôi lại, trừng mắt:
- Lão già...
- Thiện tai, thiện tai, là bần tăng giết.
Đường Tăng nói.
- Vẫn là ngươi?
Thái Thượng Lão Quân không tin nhìn Đường Tăng.
- Người xuất gia không nói dối.
Đường Tăng cười nói.
- Giỏi lắm Đường Tăng, đền mạng cho đồ nhi của lão phu!
Thái Thượng Lão Quân tức giận tới mức mất đi lý trí, phất cây phất trần. Ánh lửa đột nhiên giáng xuống từ trên bầu trời.
Hơi nóng khủng khiếp phả vào mặt, Đường Tăng biến sắc, vội thuấn di mà né tránh.
Tôn Ngộ Không phản ứng chậm hơn thì bị đốt, tức thời kêu thảm thiết, lăn lộn dưới đất mà không dập được ngọn lửa đó.
- Đáng chết, là Tam Vị Chân Hoả!
Sắc mặt Đường Tăng đầy khó coi.
Bùm!
Tôn Ngộ Không bung pháp lực ra, thế mới đánh tan được ngọn lửa trên người. Rồi sau đó hắn lắc mình mà xuất hiện bên cạnh Thái Thượng Lão Quân, tung chân đầy lông khỉ đá ra.
Rầm...
Thái Thượng Lão Quân lập tức bị đá bay ra mấy ngàn mét.
- Thái Thượng lão nhân, dám dùng Tam Vị Chân Hoả đốt Lão Tôn?!
Tôn Ngộ Không phẫn nộ quát lên.
- Đại Thánh thứ tội, lão phu không nhằm vào ngươi, lão phu định đốt Đường Tăng kìa.
Thái Thượng Lão Quân vội vàng kêu lên. Lão thật sự sợ Tôn Ngộ Không, tên này năm đó dám lên tận Thiên Đình mà gây chuyện, thậm chí còn không để Ngọc Đế vào mắt, huống chi là một Huyền Tiên nho nhỏ như lão?
- Đó là sư phụ ta.
Tôn Ngộ Không quát.
- Nhưng hắn giết hai đồ nhi của lão phu.
Thái Thượng Lão Quân mắt đỏ ngầu.
- Đồ nhi của ngươi là mạng, đồ nhi của bần tăng thì không phải à?
Đường Tăng thuấn di đến cạnh Tôn Ngộ Không, lạnh lùng nhìn Thái Thượng Lão Quân:
- Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương kia dùng bảo bình thu Ngộ Không vào, định luyện hoá Ngộ Không, lại bắt hết các đồ nhi còn lại của ta hòng ăn thịt bọn họ.
- Ngươi nói xem, chẳng lẽ bần tăng là sư phụ của bọn họ mà không được báo thù cho bọn họ sao?
Đường Tăng nói tới câu sau gần như là quát ầm lên.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không tức thì cảm động không thôi.
- Ngươi... Ngươi... Già mồm át lẽ phải!
Thái Thượng Lão Quân tức giận nói.
- Át cái đầu ngươi. Ngươi thân là Tiên quân của Thiên Đình, lại mặc kệ cho đồ nhi hạ giới làm yêu, gieo hoạ cho thế gian, ngươi đáng tội gì?
Đường Tăng quát.
- Ngươi... Ngươi...
- Ngươi có biết những năm gần đây Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương đã ăn thịt bao nhiêu người không?
- Ngươi...
- Ngươi ngươi ngươi, mẹ nó ngươi còn không mau cút, có tin bần tăng tẩn ngươi luôn không?
Đường Tăng quát to.
- Ngươi ngươi...
Thái Thượng Lão Quân tức giận tới người run rẩy, bốc cháy toàn thân. Tam Vị Chân Hoả sôi trào, không gian xung quanh bị đốt cho méo mó. Hơi nóng khủng khiếp gần như nướng tan núi non xung quanh. Lửa giận của lão đã đốt tới tận chín tầng trời.
- Ngộ Không, đánh!
Đường Tăng quát luôn.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không không chút do dự, định ra tay.
Víu...
Thái Thượng Lão Quân biến sắc, chợt bay lên vòm trời, biến mất trong tầng mây, tức giận truyền âm tới:
- Đường Tăng, chuyện này chưa xong đâu!!
- Ô?
Tôn Ngộ Không đuổi theo mấy vạn mét, nhìn thoáng qua tầng mây, rồi hoá thành lưu quang bay trở lại, hạ xuống cạnh Đường Tăng và nói:
- Sư phụ, lão ấy về Thiên Đình rồi.
- Chúng ta cũng về thôi. Ngộ Không, mau đi giải cứu các sư đệ của con nào.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không lại hoá thành lưu quang bắn tới động phủ của yêu quái cách nơi đây mấy trăm dặm.
Đường Tăng cũng thuấn di vài cái, về tới động phủ của Kim Giác Đại Vương. Thấy đám yêu quái đang nhốn nháo bỏ chạy, hắn cười to, vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên.
- Yêu quái, để mạng lại!!!
...
- Báo....
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện trên Thiên Đình, một thần tướng bay vào, nói với Ngọc Đế:
- Khởi bẩm Ngọc Đế, Thái Thượng Lão Quân cầu kiến.
- Ừ.
Ngọc Đế thản nhiên gật đầu, không hề ngẩng lên nhìn mà tiếp tục quan sát một chiếc ngọc bội màu vàng trong tay.
Thái Thượng Lão Quân nhanh chóng bay vào trong Lăng Tiêu Bảo Điện, bước tới trước mặt Ngọc Đế, nói to:
- Xin Ngọc Đế phân định phải trái cho lão thần!
- Hử?
Ngọc Đế nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Thái Thượng Lão Quân, thế mới phát hiện toàn thân Thái Thượng Lão Quân toả ra hơi thở nóng rực, lại không hề che giấu sát ý, mới nghi ngờ mà hỏi:
- Lão quân, chuyện gì khiến ngươi thất thố đến vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.