🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người dịch: Viio
Đường Mật vốn đang ngồi trong tiệm bánh nghe mấy bé học sinh cấp ba buôn dưa lê, từ tin đồn trong giới giải trí đến chuyện lớp trưởng và lớp phó học tập, sau cùng thậm chí còn chuyển chủ đề sang “Có được mật mã Wifi của cửa hàng sô cô la bên cạnh là đã tập hợp được mật mã của tất cả các nhà hàng Úc thị.”
Đường Mật nằm bò trên bàn thu ngân, lười nhác ngáp dài, Phó Tân ra ngoài đi dạo bỗng xông vào với tốc độ trăm mét: “Đường… Đường Mật… Chú Đường đang mở triển lãm ảnh ở bên cạnh kìa!”
Đường Mật ngây người, mãi mới hồi tỉnh lại từ sau một đống “Đường” của cô nàng: “Chú Đường nào cơ?”
Phó Tân lập tức trợn mắt nhìn cô: “Bố cậu đấy, còn chú nào được nữa?”
Đường Mật lại ngây ra hỏi: “Bố về lúc nào? Sao mình không hề biết?”
“Thế nên mới nói chắc chắn cậu không phải con đẻ.” Phó Tân lấy một tờ quảng cáo từ trong túi ra, đập lên bàn thu ngân: “Đây, lúc mình đi dạo ban nãy lấy bừa được tờ quảng cáo này.”
Tên của Đường Lân được in ở vị trí nổi bật nhất trên tờ giấy, Đường Mật nhìn chằm chằm vào đó một lát đứng dậy chạy ra ngoài: “Mình qua đó xem sao, cậu trông tiệm nhé.”
Lúc cô thở không ra hơi chạy tới khu triển lãm ảnh, Đường Lân đang nói chuyện say mê với Úc Ý.
Đường Mật lại ngớ người tiếp, ngây ra một lúc lâu sau cô mới đi về phía hai người: “Úc Ý, sao anh lại ở đây?”
Nghe thấy giọng cô, Đường Lân và Úc Ý đồng thời nhìn qua. Đã gần hai năm Đường Lân không gặp Đường Mật, giờ thấy cô bỗng dưng xuất hiện nên đi lại gần với niềm vui khó nén: “Đường Đường, sao con lại tới? Bố còn đang bảo đợi lát nữa triển lãm xong sẽ qua tìm con!”
Đường Mật mím môi, nhìn người bố đã phơi nắng đen đi nhiều, đi về phía Úc Ý.
Bố Đường nhất thời bị tổn thương: “Quả nhiên là con gái lớn không giữ được, có chồng là quên ngay bố rồi.”
Đường Mật mím môi không để ý đến ông, lại quay đầu hỏi Úc Ý: “Sao anh cũng tới đây?”
Úc Ý nhìn cô, khóe môi không tự giác nở nụ cười: “Anh nghe nói chú Đường về nước nên tới gặp chú.”
Đường Mật chậm rãi nhướn mày: “Vừa nãy hai người nói chuyện gì vậy?”
Úc Ý đáp: “Chú Đường nói ảnh cưới của bọn mình chú ấy sẽ chụp cho.”
Đường Mật ngây người, trước giờ bố cô không chụp ảnh người, điều này cô biết rõ. Cô quay đầu nhìn Đường Lân một lúc, Đường Lân ngẩng đầu, như đang chờ cô kích động mà bổ nhào về phía ông vậy.
Đường Mật hỏi: “Bố đồng ý cho bọn con cưới ạ?”
Đường Lân gật đầu, đổi thành giọng đầy tang thương: “Con một mình ở ngoài bố vẫn luôn không yên tâm, giờ có người chăm sóc cho con, bố cũng yên tâm được rồi.”
Đường Mật nghi hoặc chau mày, bố cô mà lại dễ nói chuyện như thế? Chẳng phải các ông bố đều không nỡ gả con gái đi sao? Lẽ nào cô thực sự không phải con ruột?
Cô liếc nhìn Úc Ý, anh chỉ nhìn cô cười.
Ồ! Nhất định là bởi vì Úc Ý quá đẹp trai!
Cô chớp chớp mắt, dò hỏi Đường Lân: “Bố định chụp ảnh cưới cho bọn con thật à?”
“Tất nhiên, đừng cảm động quá đấy.”
“… Không phải, chỉ là con nghe nói nhiếp ảnh gia chuyên chụp cảnh khi chụp người sẽ không đẹp.”
Đường Lân: “…”
“Lời đồn vớ vẩn này sẽ bị bố đập nát nhanh thôi!” Đường Lân trừng mắt thổi râu nhìn Đường Mật, hiển nhiên bất mãn vì tài nghệ của mình bị coi thường. Rốt cuộc Đường Mật cũng bị bố cô chọc cười: “Bố, con mở một cửa hàng bánh ở công viên Ánh Sao, bố có muốn ra đó ngồi không?”
Vừa nãy Đường Lân đã nghe Úc Ý nói chuyện này, tất nhiên ông cũng muốn qua xem thử: “Được, nhưng đợi bố xong việc ở đây đã, con với con rể tương lai đi trước đi.”
“Dạ.” Đường Mật kéo tay Úc Ý, đang chuẩn bị đi cùng anh ra ngoài thì một người đi từ phía đối diện tới, cô vô thức nhìn qua, sau đó ngẩn ra.
Người này trông giống bố Úc Ý quá!
Úc Ý cũng thấy người đó, gọi bằng giọng lễ phép nhưng xa cách: “Bố.”
Bố Úc không ngờ lại gặp hai người ở đây, ánh mắt của ông lướt qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau, hỏi giọng không mặn không nhạt: “Hai đứa cũng tới xem triển lãm?”
Không nhìn ra con trai mình còn biết thưởng thức thế này.
Úc Ý phủ nhận: “Không, bọn con tới gặp bố Đường Mật.”

“Bố Đường Mật?”
“Vâng, chú Đường Lân là bố Đường Mật.”
Bố Úc: “…”
Tiếng gọi “bố” vừa nãy của Úc Ý, Đường Lân cũng nghe thấy, ông đi tới nhìn bố Úc, cười với ông ấy: “Anh là bố của Úc Ý? Lúc trước tôi nghe mẹ Đường Mật nói, hình như anh không hài lòng chuyện cưới xin của bọn trẻ lắm?”
Bố Úc cười đầy ngượng ngập: “Cũng không phải không hài lòng, chỉ là thấy… hơi vội vàng.”
Úc Ý mỉm cười, hỏi đột ngột: “Bố, bố cất công đến xem triển lãm của chú Đường phải không?” Vừa nói anh vừa quay sang bảo Đường Lân: “Chú Đường, bố cháu rất thích tác phẩm của chú, trong thư phòng ông ấy còn cất giữ một bộ ảnh chú chụp núi An-pơ đấy.”
“Vậy hả?” Đường Lân cũng tươi tỉnh cười lên: “Thực ra tác phẩm tôi hài lòng nhất cuộc đời này, chính là cô con gái này của tôi.”
Đường Mật bị bố khen như vậy bèn thấy rất ngượng, vẻ mặt bố Úc thì càng khỏi phải nói.
Úc Ý trộm cười, nói với hai người trước mặt: “Con và Đường Mật về trước đây, hai người từ từ nói chuyện đi.”
Lúc Đường Mật bị anh kéo ra khỏi hội trường, vẫn thấy hơi bất an: “Bọn mình cứ đi thế này có vấn đề gì không?” “Không sao, em yên tâm.”
Đường Mật mấp máy môi còn định nói gì đó, sau cùng vẫn hỏi sang chuyện khác: “Rốt cuộc anh cho bố em uống thuốc gì vậy? Sao bố thích anh thế?”
Úc Ý đáp như chuyện đương nhiên: “Vì anh được người ta thích mà.”
Đường Mật: “…”
Tổng giám đốc đại nhân, phong thái này hình như hơi sai sai!
Úc Ý cười, cong eo thơm nhẹ vào má Đường Mật: “Hình như viện trưởng của viện phúc lợi Cầu Vồng nói tốt về anh trước mặt ông ấy.”
Đường Mật nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi tiếp: “Rốt cuộc anh đã quyên góp bao nhiêu tiền cho viện phúc lợi Cầu Vồng?”
Úc Ý bật cười, không trả lời.
Đường Mật than dài ra vẻ phiền muộn: “Nghĩ mà cứ thấy, anh cưới em bị lỗ nhiều quá.”
Tính trước tính sau cộng hết cả lại, anh đã đổ bao tiền vào rồi?
Úc Ý bỗng dừng chân, đôi mắt sáng bừng nhìn cô chuyên chú đầy thâm tình: “Những vật ngoài thân đó đổi lấy cả cuộc đời còn lại em ở bên anh, là anh lời to mới đúng.”
Câu nói này khiến Đường Mật đỏ bừng mặt, từ khi nào Úc Ý đã biết nói lời tình cảm thế này vậy? Cô lặng yên mãi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn anh: “Úc tổng, nếu anh không cần mấy thứ ngoài thân đó, thì cho em hết đi.”
Úc Ý nén cười, lấy ví tiền của mình ra đưa cho Đường Mật: “Cho em hết.”
Vậy đấy, có một anh bạn trai tổng giám đốc lúc nào cũng sẽ có cảm giác mình là một công chúa!
Đường Mật mở ví của anh ra xem, bên trong còn dán ảnh chụp icon ở Nhật của hai người. Cô ngắm một lúc lâu rồi trả lại ví cho Úc Ý. Úc Ý nhướng mày, khóe môi đượm ý cười: “Sao lại không lấy nữa?”
“Em nghĩ lại rồi, trách nhiệm lớn quá, thôi cứ để chỗ anh đi. Chẳng may mất em đền không nổi.”
“Không sao, mất thì anh kiếm lại.”
…. Trái tim thiếu nữ già nua của Đường Mật sắp nổ tung rồi!
Cô nhảy lên bám vào vai Úc ý, trừng mắt hung dữ nhìn anh: “Anh còn dụ dỗ em nữa, em sẽ hôn anh trước mặt mọi người!”
Úc Ý thuận thế ôm eo cô, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Đừng nói mà không làm nhé.”
“Gừ!” Đường Mật cắn luôn anh một cái, vào cùng vị trí lúc trước cô cắn Úc Tâm.
Úc Ý hơi bất mãn: “Nói hôn cơ mà?”
Đường Mật giận dỗi xấu hổ ôm mặt chạy đi. xung quanh đã có người nhìn bọn họ tò mò. Đợi khi không có ai nhất định phải “trừng trị” anh!
Úc Ý mỉm cười đuổi theo cô: “Anh tới cửa hàng sô cô la xem thế nào đã, lát nữa sẽ qua tìm em.”
“Em biết rồi.” Đường Mật ngượng không dám nhìn anh, chạy thẳng về phía tiệm bánh ngọt.
Lúc vào cửa hàng, sắc mặt Phó Tân trông hơi là lạ, Đường Mật đi qua hỏi: “Sao thế?”
Phó Tân thấy cô quay về bèn thở phào một hơi, chỉ vào gian phòng nhỏ bên cạnh, nói thầm: “Lâm Triệt.”
Đường Mật: “…”
Giờ cô thấy thật may phước vì Úc Ý không tới cùng mình.
“Anh ta tới làm gì?”
Phó Tân lắc đầu: “Mình cũng không biết, anh ta chỉ nói đợi cậu về.”
Đường Mật nhíu mày, nghĩ bụng bắt buộc phải đuổi được Lâm Triệt đi trước khi Úc Ý tới, bèn nói với Phó Tân: “Mình vào đó xem sao.”
Lâm Triệt ngồi một mình trong phòng riêng, thấy Đường Mật tới liền cười với cô rất tự nhiên: “Đã lâu không gặp.”
Đường Mật mím môi, tới ngồi đối diện anh ta: “Anh tìm tôi có việc gì à?”
Lâm Triệt không lập tức trả lời cô, mà bình phẩm món bánh trước mặt: “Bánh kem ô bàn cờ hai màu này rất sáng tạo, bất kể là phối màu hay tỷ lệ si rô đều rất vừa vặn, lớp bánh mì được ngâm tẩm trước khiến người ta mê mẩn.”
Nghĩ đến việc Úc Ý ở ngay bên cạnh, Đường Mật liền thấy không kiên nhẫn: “Anh tới chỉ để ăn bánh?”
Lâm Triệt bỏ muỗng xuống, cười hơi bất lực: “Nghe nói em sắp kết hôn với Úc Ý?”
“Ừ.”
Đường Mật trả lời quả quyết như thế, lại khiến Lâm Triệt nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. Anh ta im lặng một lúc rồi bảo: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Đường Mật cười: “Nghĩ kỹ hơn lúc trước khi tỏ tình với anh rồi.”
Sắc mặt Lâm Triệt khẽ biến, khóe miệng cong lên một góc đầy tự giễu: “Được rồi, xem ra giờ anh chỉ đành chúc em hạnh phúc, nếu cho anh một cơ hội trở lại năm 4 năm ấy, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ em.”
“Anh Lâm, tôi nghĩ tốt nhất anh đừng ôm ảo tưởng không thực tế này nữa thì hơn.”
Giọng Úc Ý đột ngột vang lên khiến hai người ở căn phòng riêng giật mình, Đường Mật quay đầu, thấy anh đứng ở cửa với khuôn mặt âm u: “Anh Lâm, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh còn chuyện gì nữa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.