Ngày đầu tiên khai trương cửa hàng bánh đã rất đắt khách, còn có khá nhiều khách cũ của Dream tới ủng hộ.
Mặc dù nghiêm túc mà nói thì bánh ngọt được coi là món điểm tâm chiều, nhưng sáng hôm đó đã có rất nhiều người tới ăn.
Đường Mật và Phó Tân bận rộn cả ngày trời, lúc sắp 7 giờ, Đường Mật làm xong món bánh kem ren đường cho Chó Con, dùng hộp đựng bánh riêng của tiệm để đóng gói lại, xách hộp bánh chuẩn bị đi giao hàng.
Phó Tân cảm thấy không yên tâm lắm: “Liệu có gặp phải kẻ xấu không vậy?”
Tự đặt tên cho mình là Chó Con, nhìn là biết người này có sở thích đặc thù.
Đường Mật trả lời: “Nơi nhận hàng là ở ngay nhà hàng của Úc Ý, chắc không sao đâu.” Nếu như ở trong tiểu khu nào đó, chắc chắn cô sẽ không đề nghị để tự mình đi giao hàng. “Mình giao xong rồi về thẳng nhà, lát nữa cậu đóng cửa hàng nhé.”
“Biết rồi.” Phó Tân vẫy vẫy tay với cô, lại chạy đi kết toán.
Đường Mật ra cửa ngồi lên xe buýt, người không đông lắm, cô còn tìm được cả chỗ ngồi. Lúc đến nhà hàng là 8 giờ kém 10.
Twilight là nhà hàng ngắm cảnh biển, đi theo phong cách cao cấp, người phục vụ đẹp trai đứng ở cửa thậm chí còn chào hỏi cô bằng song ngữ.
Cô cười hỏi phục vụ: “Xin hỏi tiên sinh Chó Con có ở đây không ạ?”
Cô cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, để không phì cười lúc bản thân nói ra câu này.
Lúc cô chốt đơn với Chó Con, đối phương nhất định không chịu tiết lộ họ tên thật của mình, bảo cô ấy tới nhà hàng thì tìm thẳng người tên Chó Con, Đường Mật dở khóc dở cười. Có điều lúc này nhân viên phục vụ nghe xong lại không hề nhìn cô bằng ánh mắt “Cô bị hâm à?”, mà cười rất chuyên nghiệp: “Mời đi theo tôi.”
“Cảm ơn.” Đường Mật đi theo sau người phục vụ, trong lòng càng thấy bó tay, thì ra vị tiên sinh Chó Con này cũng tự nói với nhân viên phục vụ rằng mình có tên là “Chó Con”?
Rất nhanh, cô đã được diện kiến dung mạo vị tiên sinh Chó Con này.
“Úc… Ý, anh rảnh quá không có việc gì làm hả?” Đường Mật nhìn Úc Tâm mặc áo vest trắng phối với sơ mi màu hồng đừng trước mặt, suýt chút thì ném thẳng bánh kem vào mặt anh.
Nhân viên phục vụ bên cạnh cúi người chào họ, thức thời rút lui. Phu nhân tổng giám đốc quả nhiên hổ báo, giám gào lên với Úc tổng như vậy, đúng là hảo hán.
Úc Tâm cười kéo ghế ra giúp Đường Mật, mời cô ngồi xuống: “Anh chỉ muốn tạo cho em niềm vui bất ngờ thôi.”
Đường Mật bĩu môi: “Haha, đúng là quá bất ngờ.”
Úc Tâm: “…”
Anh ho khan mấy tiếng, đưa thực đơn cho Đường Mật: “Gọi món trước đi.”
Đường Mật vốn định gọi món nào đắt nhất, nhưng sau cùng nghĩ lại tiêu tiền vẫn là tiền của Úc Ý nên đành nhẫn nhịn.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm ở đây, mùi vị quả là vô cùng tuyệt, món ngọt tráng miệng là một chiếc bánh macaron hình trái tim vô cùng tinh xảo, còn do Jonathan tự mình bưng đến, nói là chúc hai người tân hôn vui vẻ trước.
Đường Mật hơi ngượng, bèn rút một tấm thẻ thành viên VIP từ trong túi ra đưa cho anh ta, mời anh ta rảnh thì tới tiệm bánh.
Úc Tâm ngồi một bên nhìn mà ngứa răng: “Em không cho anh thẻ thành viên à?”
Đường Mật “xùy” một tiếng: “Anh không có thẻ thành viên.”
Úc Tâm thấy mình sắp tức phát khóc luôn.
Còn Đường Mật lại bật cười vui vẻ: “Ăn no quá, chúng mình ra bờ biển ngồi đi.”
Màn đêm đã dần buông xuống, bờ biển không một bóng người. Úc Tâm kéo Đường Mật đi một đoạn, sau đó rút một chiếc khăn trải hình vuông dùng khi ăn dã ngoại từ trong túi ra như làm ảo thuật, trải ra trên bãi cát: “Ngồi đây đi, tầm nhìn tốt.”
Đường Mật nhìn anh nghi hoặc, đâu phải ngắm mặt trời mọc, tầm nhìn tốt với chả không tốt làm gì?
Úc Tâm dìu cô ngồi xuống, lấy dụng cụ ăn trên hộp bánh kem ra bày, sau đó mở hộp.
Bánh kem trong hộp giống y hệt như hình quảng cáo trên trang web mà anh nhìn thấy, Đường Mật tự động giới thiệu cho anh: “Bánh này không giống bánh kem ô bàn cơ ren đường lace mà lần trước anh ăn đâu, em đã điều chỉnh lại tỉ lệ đường trong bánh, rượu tây tẩm trong bánh cũng đổi thành rượu Brandy hoa đào, mùi vị chắc sẽ ngon hơn.
Úc Tâm gật đầu, lần này khi cắt bánh ra, hình ô vuông xen kẽ bên trong là màu hồng xen với xanh matcha. Anh nếm thử một miếng, hỏi Đường Mật: “Màu hồng là vị đậu đỏ?”
Đường Mật đáp: “Đúng rồi, matcha và đậu đỏ là tuyệt phối mà, thế nên em thử xem sao,
có điều màu sắc chủ yếu dùng bột màu điều chỉnh.”
Úc Tâm cười múc miệng miếng bánh, đưa đến bên miệng Đường Mật: “Em yêu, để anh đút cho em.”
Đường Mật: “…”
Cô nhìn miếng bánh trước mặt, suy nghĩ một lúc lâu rồi từ từ mở miệng, vừa cắn xuống thì nghe thấy một tiếng “phụt”.
Trên bầu trời bỗng dưng nở rộ một chùm pháo hoa, khiến Đường Mật giật mình suýt thì nuốt chửng miếng bánh trong miệng xuống.
Úc Tâm nhìn pháo hoa không ngừng phóng lên trên bờ biển, vui vẻ nhìn Đường Mật: “Bắt đầu rồi! Em yêu, khai trương đại cát ~”
Đường Mật: “…”
Cô khụ khụ vài tiếng, lại có cảm giác bức thiết muốn trét bánh lên mặt anh.
Pháo hoa đủ màu sắc nở rộ từng chùm từng chùm, rọi lên khuôn mặt Úc Tâm những vệt sáng đan xem. Không biết tại sao, Đường Mật bỗng nhớ tới lần trước Úc Ý cũng ở đây, phóng pháo hoa đầy trời rồi cầu hôn cô.
“Em yêu, đẹp không?” Úc Tâm nghiêng đầu nhìn Đường Mật, màu sắc pháo hoa không ngừng thay đổi trên khuôn mặt anh, chỉ có đôi lúm đồng tiền kia là vô cùng nổi bật.
Vành mắt Đường Mật đột nhiên hồng lên, Úc Tâm bối rối, ghé lại gần hôn nhẹ lên khóe mắt rớm nước của cô: “Sao vậy, em yêu?”
Đường Mật cắn môi, hít sâu hỏi anh: “Anh sắp đi à, Úc Tâm?”
Động tác của Úc Tâm thoáng ngừng lại, cười nhẹ bảo: “Em đang không nỡ để anh đi hả?”
Đường Mật nhìn anh không nói gì, Úc Tâm nhìn vào mắt cô, bên trong đó có thể thấy được bóng anh rất rõ. Anh cong khóe môi, lại xuất hiện hai lúm đồng tiên giống như lần đầu tiên gặp: “Có thể cho anh một nụ hôn cuối cùng không?”
Trong mắt Đường Mật tràn lệ, lại hít vào một hơi: “Anh sẽ không bao giờ quay lại nữa sao?”
Úc Tâm đáp: “Tất nhiên không phải, chẳng phải em nói anh là một bộ phận của Úc Ý sao? Chỉ cần Úc Ý còn tồn tại, anh cũng sẽ còn mãi…” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Đường Mật: “Yêu em cùng với anh ta.”
Nước mắt của Đường Mật rốt cuộc cũng rơi, Úc Tâm nói đúng, là anh hôn cô trước, là anh thích cô trước, nhưng cô lại chọn lựa Úc Ý.
Úc Tâm chậm rãi hôn hết những giọt lệ của cô, nói khẽ bên tai cô: “Rất vui được gặp em, em yêu.”
Sau khi chữ cuối cùng thốt ra, Úc Tâm từ từ nhắm mắt lại.
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Lúc nhỏ Úc Ý thường làm tổ trong thư phòng ở tầng 2 đọc sách, đọc từ sáng sớm tới tối mịt, từ khi mắt trời mọc tới lúc ánh tà dương vụn vãi chiếu qua thềm cửa sổ, rọi thành một bóng râm lập lòe màu đỏ quýt trên nền đất.
Lúc đó cho dù luôn chỉ có một mình, nhưng cũng không cảm thấy cô đơn.
Nhưng trong thời gian cậu ta tồn tại trong thân thể mình, anh đã cảm nhận sâu sắc được thế nào là “tịch mịch”.
Hình ảnh Úc Tâm dần dần xuất hiện trước mắt, giống như một mặt gương, nhưng lại rõ ràng không phải là bản thân. Cậu ta cười với bản thân, lộ ra hai lúm đồng tiền mà anh ngưỡng mộ đã lâu: “Anh đợi đến lúc kết hôn không được ạ? Dù sao chúng ta cũng là cùng một người, ai kết hôn mà chẳng như nhau.”
Úc Ý không trả lời cậu ta, chỉ khẽ nhíu mày.
“Ông bà già nhà anh tôi đã đánh tiếng rồi, phía mẹ cục cưng chắc không có vấn đề gì, sau cùng vẫn là anh được hời.”
Con ngươi Úc Ý khẽ động, không muốn nhắc rằng cậu ta cũng để lại một đống đổ nát cho anh.
Úc Tâm nói xong, lại nhún vai thoải mái: “Nhưng không sao nữa, đây là việc cuối cùng tôi giúp anh, sau này phải dựa vào chính mình đấy.”
Rốt cuộc Úc Ý cũng cất lời: “Cậu không quay trở lại nữa sao?”
Úc Tâm nhướng mày: “Cũng chưa chắc, nếu anh đối xử tệ với cục cưng, chắc chắn tôi sẽ quay lại, hoặc ngày nào đó anh gặp vấn đề gì không giải quyết nổi, chưa biết chừng lại gọi tôi quay về đấy.”
“Không đâu, sau này cho dù gặp bất cứ vấn đề gì, tôi cũng sẽ tự giải quyết.”
Úc Tâm bật cười trước vẻ nghiêm túc của anh: “Vậy anh cười một cái cho tôi coi có đủ tiêu chuẩn không?”
Úc Ý nhìn cậu ta một lúc, trên khuôn mặt dần xuất hiện một nụ cười, trong lúc anh chầm chậm giương khóe môi, Úc Tâm cũng dần dần biến mất.
Úc Ý cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, giọng Đường Mật như vọng đến từ một nơi rất xa xôi, nhưng anh không nghe thấy cô đang nói gì.
Trên bãi cát, Đường Mật lo lắng lay người trên vai đang hôn mê, nhìn anh chậm rãi mở mắt ra, rốt cuộc cô cũng thở phào: “Anh tỉnh rồi?”
Anh nhìn cô một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”
Đường Mật nhìn kỹ anh mấy lượt, sau đó hỏi: “Anh là Úc Ý?”
“Ừ.”
Đường Mật khựng lại: “Úc Tâm đã đi rồi sao?”
“Ừ.”
Đường Mật: “…”
Đúng là hết cách nói chuyện mà!
Không biết pháo hoa bên bờ biển đã ngừng từ khi nào, Úc Ý nhìn mấy miếng bánh còn lại trong khay, dùng dĩa xắt một miếng đưa vào miệng.
Đường Mật nhắc nhở anh như thăm dò: “Màu xanh bên trong là bánh matcha đấy.”
Úc Ý bật cười, đứng dậy khỏi bãi cát, giơ tay ra trước mặt cô: “Đi thôi, em yêu.”
Đường Mật ngây ra, lại nhìn anh kỹ càng một lượt: “Rốt cuộc anh là ai?”
Úc Tâm nhìn cô, trên khuôn mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền: “Anh là Úc Ý, cũng là Úc Tâm.”
Câu nói này bỗng chốc khiến nước mắt của Đường Mật suýt thì rơi xuống lần nữa, cô đâu có muốn ngồi khóc bên bờ biển như một con ngốc.
Úc Ý kéo cô dậy, nhẹ thơm lên má cô: “Chúng ta về thôi, đừng để bị cảm.”
“Vâng.” Đường Mật gật đầu, giọng nói khàn khàn.
Úc Ý cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Đường Mật, một tay dắt tay cô, một tay xách hộp bánh, đi về phía nhà hàng.
Đường Mật im lặng đi theo sau anh một đoạn, bỗng dưng gấp gáp hỏi anh: “Anh có biết Úc Tâm nói hôm đám cưới sẽ giảm giá 50% toàn bộ các món không? Còn có cả 1 triệu tệ tiền lì xì và kẹo cưới nữa!”
Úc Ý hừ nhẹ: “Bình thường cậu ta tiêu tiền của anh không tiếc tay mà, sao lần này lại keo kiệt như vậy? Anh sẽ báo cho La Hạo, chuẩn bị thêm 1 triệu tiền lì xì nữa.”
Đường Mật: “…”
So với Úc Ý, thì tổng tài bá đạo như Úc Tâm cũng chỉ là hàng giả mạo thôi!
TOÀN VĂN HOÀN.