Có nằm mơ Đường Mật cũng không nghĩ Úc Ý bỗng nhiên cầu hôn mình, thế nên sững sờ tại chỗ.
Trên bầu trời những đóa pháo hoa vẫn đang bung nở, mỗi tiếng nổ giòn phát ra không khác gì tiếng tim đập thình thịch của Đường Mật lúc này.
Úc Ý nhìn cô say đắm, ánh mắt còn sáng rọi hơn cả pháo hoa đang bừng sáng rồi tắt lụi trên trời đêm.
Đường Mật vô thức nuốt nước miếng, hỏi hơi gượng gạo: “Cầu… cầu hôn lẽ ra nên có nhẫn và hoa tươi chứ? Đốt… đốt pháo hoa có nghĩa lý gì?”
Úc Ý chớp mắt, quay người nhìn ra phía sau. Một bóng người đen tuyền chạy nhanh lại, trên tay ôm theo một đóa hồng đỏ rực.
Người đó giao hoa hồng và chiếc hộp nhỏ cho Úc Ý xong lại cuốn đi như một cơn gió.
Úc Ý dùng khuôn mặt không biểu cảm của mình để che đi sự bối rối trong tim. Anh mở chiếc hộp, đưa tới trước mặt Đường Mật: “Pháo hoa mấy cậu ta đốt sớm quá, vốn dĩ phải đi tới trước thêm một đoạn nữa rồi mới đốt, ở chỗ đó còn có nến và rượu vang.”
Lời Úc Ý vừa dứt, phía trước đột nhiên có một vòng nến được thắp lên, ánh nến vàng ấm áp lập lòe trong gió biển.
Đường Mật bật cười, sau đó không nhịn được cười thật to.
Úc Ý cố giữ mặt lạnh, dùng khẩu hình nói vô cùng nghiêm túc: “Lúc về trừ lương mấy cậu.”
Đường Mật càng cười to hơn, cô chấm nhẹ lên khóe mắt cười đến chảy cả lệ, nhận lấy chiếc hộp tinh xảo trên tay Úc Ý: “Không cần trừ lương bọn họ nữa, em đồng ý lấy anh.”
Đôi mắt sáng bừng của Úc Ý bỗng càng thêm tỏa sáng, Đường Mật nghĩ đôi mắt ấy còn sáng rọi hơn bất kỳ ngôi sao nào cô từng thấy.
“Thật sao?” Úc Ý xác nhận lại với Đường Mật lần nữa, cố kìm lại niềm vui sướng cuồng điên đang choáng ngợp trong tim.
Đường Mật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, làm gì có cô nào từ chối nổi viên kim cương to thế này.”
Vẻ mặt Úc Ý hơi ngây ra, Đường Mật bật cười đi lên trước, quỳ xuống đối diện với anh, giơ tay vuốt ve khuôn mặt ấy: “Càng không có ai từ chối nổi ông xã đẹp trai như này!”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong đời Úc Ý được người ta vuốt mặt, trong mắt anh xẹt qua chút kinh ngạc.
Đường Mật cười chọc chọc vào má anh: “Anh còn định quỳ bao lâu nữa?”
Úc Ý mím đôi môi khô khốc, tặng hoa cho Đường Mật, đang định đứng dậy, cả người bỗng nghiêng ngả.
Đường Mật vội vàng dìu lấy anh: “Sao thế?”
Úc Ý dời mắt, vẻ mặt kỳ quái: “… Chân hơi mềm.”
Đường Mật ngây người, sau đó lại bật cười thật to.
Cô đỡ Úc Ý ngồi xuống, ôm đầu gối ngắm nhìn pháo hoa đang bừng chiếu không ngừng ở phía xa.
Úc Ý nhìn cô, ngồi xuống cạnh cô: “Anh cầu hôn đột ngột quá, có dọa em không?”
Đường Mật đáp: “Đương nhiên rồi, em giật hết cả mình luôn ấy! May mà tim em khá là khỏe mạnh.”
Úc Ý cười: “Xin lỗi em, anh cũng không muốn vội vàng như thế, nhưng gần đây…” Nói xong anh hơi trầm ngâm, sau đó mới tiếp: “Vốn định đợi tiệm bánh của em khai trương xong mới cầu hôn em, nhưng em không cần lo đâu, đám cưới có thể để sau khi tiệm bánh khai trương, hôn lễ anh sẽ chuẩn bị, em tập trung lo chuyện tiệm bánh là được.”
“Vâng!” Đường Mật cười gật đầu.
Khóe miệng Úc Ý cũng không tự giác cong lên, anh cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay Đường Mật, bảo cô: “Anh giúp em đeo nhẫn.”
“Được.” Đường Mật giơ tay trái ra, ngón tay thon dài trắng nõn.
Úc Ý ngắm mãi, khen cô: “Tay em đẹp thật, nhiều thợ bánh phải làm những động tác như nhào bột lâu ngày, khiến tay thô hẳn.”
Đường Mật cười: “Úc Tâm cũng từng nói vậy.”
Động tác Úc Ý hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đeo nhẫn lên ngón vô danh cho cô.
Đường Mật giơ tay trái lên ngắm, nói đầy tiếc nuối: “Tiếc rằng lúc làm bánh em không đeo nhẫn được.”
Úc Ý cũng nhìn tay trái cô, mỉm cười: “Không sao đâu.”
Đóa pháo hoa cuối cùng vút lên trên trời cao biển rộng, bùng nở rồi lụi tàn. Mặt biển khôi phục sự yên tĩnh. Úc Ý nghiêng đầu nói với Đường Mật: “Gió biển hơi lạnh, về thôi em.”
“Vâng.” Đường Mật kéo tay Úc Ý đứng lên, ngó phía trước hỏi: “Không phải còn rượu vang ạ? Chúng ta mang về uống đi!”
“Được.” Úc Ý kéo tay cô qua đó, lấy chai rượu vang giữa vòng nến hình trái tim rồi kéo tay cô về.
Đường Mật cười hỏi: “Hôm nay ai gợi ý trò này cho anh vậy?”
Úc Ý ngừng lại, đáp lời: “La Hạo đấy. Em không hài lòng?”
Đường Mật chớp chớp mắt: “Em thấy chắc trợ lý La xem nhiều phim tâm lý tình cảm quá rồi.”
Úc Ý nghĩ ngợi đáp: “Thực ra anh cũng thấy hơi khoa trương.”
Đường Mật lại bật cười.
Sau khi về tới biệt thự của Úc Ý, Đường Mật mở rượu vang, cạn ly với Úc Ý: “Chúc chúng ta kết hôn vui vẻ trước!”
Úc Ý cười nhẹ: “Còn chúc vậy được?”
“Đương nhiên rồi, cạn ly!”
Úc Ý chiều theo ý cô, nâng cốc: “Cạn ly!”
Hai người uống nửa chai rượu vang, Đường Mật bắt đầu choáng váng. Úc Ý lấy cốc khỏi tay cô, hỏi khẽ: “Em buồn ngủ chưa? Đi tắm đã xong rồi ngủ, được không?”
“Được.” Đường Mật mơ mơ màng màng đáp một tiếng, đi theo Úc Ý lên lầu.
Vì Đường Mật không ang quàn áo, nên vẫn chỉ có thể mặc áo sơ mi của Úc Ý. Anh tìm chiếc áo lần trước cô mặc, chỉnh nước ấm vừa phỉa, để Đường Mật đi vào tắm.
Sau khi đi vào phòng tắm, Đường Mật cũng chẳng thèm để ý Úc Ý còn đang ở đó, trực tiếp cởi quần áo. Úc Ý ngây người, vội vàng ra ngoài.
Anh tìm đồ ngủ của mình trong tủ quần áo, đi phòng bên cạnh tắm rửa.
Lúc tắm xong, Đường Mật vẫn chưa ra. Anh tơi trước cửa sổ, dùng khăn lông vắt trên vai để lau tóc.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, không lâu sau, Đường Mật đi từ phòng tắm ra ngoài. Tắm rửa xong, người cô cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô nhìn phía Úc Ý, cười ngượng ngùng: “Hình như nãy em hơi say.”
“Không sao, có điều về sau ở bên ngoài em đừng uống rượu.”
Đường Mật bĩu môi, nhìn bốn phía hỏi anh: “Em ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên giống lần trước rồi.” Úc Ý đi tới dắt tay cô lại bên giường. Đường Mật lật chăn ra ngồi xuống, mắt nhìn anh: “Giống lần trước? Không được làm gì đâu đấy nhé.”
“Ừ.” Úc Ý cũng lên giường, ghé lại gần cô hít ngửi: “Sao cùng loại sữa tắm mà em dùng lại thơm thế?”
Cổ Đường Mật bị tóc anh quét qua, cô rụt người lại cười đáp: “Do anh chịu tác dụng tâm lý thôi.”
Úc Ý thuận thế ôm cô vào lòng, không nói gì nữa.
Đường Mật đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, nói với anh: “À đúng rồi, chuyện kết hôn phải báo cho bố với mẹ em mới được.”
“Ừ, bên dì Lan anh sẽ tự đi nói, bố em liên lạc kiểu gì được?”
“Ồ…” Đường Mật nhíu mày: “Em cũng không biết bố đang ở đâu nữa, mặc dù có số điện thoại của bố, nhưng chỗ đó thường xuyên mất tín hiệu, đành gọi thử vận may xem có được không thôi.”
Nói xong cô thoát khỏi tay Úc Ý, mò tìm điện thoại trong túi xách, mở danh bạ: “Để em gọi luôn cho bố.”
Úc Ý đáp: “Bây giờ gọi có muộn quá không?”
“Không đâu, dù sao cũng không biết bố ở đâu, cũng đâu biết lệch múi giờ mấy tiếng.” Đường Mật nói xong, mở đến số điện thoại của bố, tên liên lạc hiển thị là Đường Lân.
Úc Ý hơi ngạc nhiên, hỏi cô: “Bố em tên là Đường Lân?”
Đường Mật đáp: “Đúng rồi, lúc trước em có xem khoa học thường thức, họ nói danh bạ không nên viết “bố” “mẹ” rõ ra nếu không bị trộm điện thoại xong sẽ dễ bị lừa tiền. Thế nên em đều ghi tên họ ra.”
Úc Ý gật đầu, đứng dậy ra chỗ giá sách trong phòng ngủ tìm một quyển tạp chí, mở đến trang nào đó, đưa cho Đường Mật xem: “Bố em là Đường Lân này phải không?”
Trên tạp chí là một bộ hình rừng mưa nhiệt đới, những con vật nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện, linh động như có thể đột nhiên nhảy ra khỏi ống kính.
Đường Mật hơi kinh ngạc, nhận lấy tạp chí, xem xong đáp: “Đúng rồi, đây là ảnh bố em chụp.”
“Ông rất nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh, từng đoạt nhiều giải thưởng quốc tế, ảnh ông chụp từng được đấu giá cực cao trong cuộc đấu giá ở Italia.”
Đường Mật nghi hoặc nhìn anh: “Không phải anh là fan bố em đấy chứ?”
“Không phải.” Úc Ý ngừng chút, sau đó cười khẽ: “Nhưng trong thư phòng bố anh có sưu tầm một bộ ảnh của ông, chủ đề là bốn mùa núi An-pơ.”
Đường Mật há hốc miệng, quên cả bấm gọi.
Úc Ý cất tạp chí đi, quay lại ngồi cạnh cô: “Để mai rồi gọi điện thoại, ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Lúc này mà gọi, không chừng cô sẽ buột miệng nói ngay rằng “Bố ơi ông thông gia nhà bố là fan cuồng của bố đó có biết không?”.
Úc Ý thấy cô đã nằm xuống, tắt đèn nằm bên cạnh cô.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người, trong bóng đêm Đường Mật liếc người bên cạnh, dịch người lại gần bên anh: “Úc Ý, em không ngủ được, sóng lòng trào dâng lạ.”
Úc Ý bật cười, nghiêng người ôm eo cô: “Hay mình làm chút vận động hỗ trợ giấc ngủ?”
Đường Mật đang định nói “anh bảo sẽ không giở trò gì mà”, Úc Ý đã hôn lên đôi môi cô.
Rất kỳ lạ, rõ ràng xung quanh không chút ánh sáng, nhưng Úc Ý tìm được chính xác môi cô ở đâu.
Nụ hôn Úc Ý rất nhẹ rất mềm, từ khóe miệng mon men hôn đến cần cổ cô, tiện tay mở hai nút áo trên cùng, cắn lên xương quai xanh của cô.
Đường Mật nhẹ hô ra tiếng, giọng khẽ khàng như chất xúc tác, khiến thân thể Úc Ý trở nên hừng hực.
Tay anh trượt vào trong áo sơ mi Đường Mật, chạm lên làn da mát lạnh của cô, hồ như chỉ làm như vậy mới có thể giải tỏa sự bức bối trong cơ thể.
Đường Mật nghĩ với xu thế này, bọn họ chắc có lẽ phải động phòng trước rồi, nhưng động tác Úc Ý bỗng chốc khựng lại.
Đôi mắt ướt át của anh nhìn Đường Mật chăm chú, thở hào hển.
Đường Mật cũng thở nhẹ, nhìn anh không nói gì. Úc Ý thơm lên môi hồng hào của cô, nói: “Anh muốn giữ lại đến ngày kết hôn.”
Đường Mật không nhịn nổi cười: “Thật chứ Úc tổng à, người đàn ông như anh giờ hiếm lắm đó.”
Thực ra cô hoàn toàn không để ý anh giở trò gì, có điều Úc Ý chịu khắc chế bản thân mình khiến cô rất cảm động.
Anh nói: “Anh nghĩ đây chỉ là sự tôn trọng dành cho phái nữ, đặc biệt là với người con gái mình yêu.”
Đường Mật cười đáp: “Rồi rồi, nhưng mà giọng điệu vừa nãy của anh cứ như muốn để dành thịt đến Tết rồi ăn đó.”
Úc Ý: “…”
Sau đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, Đường Mật cảm thấy hình như tâm trạng càng thêm nhộn nhạo, nhưng vẫn cố ép mình nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, trời đã sáng, Úc Ý chống một tay lên đầu, nằm nghiêng một bên mỉm cười nhìn cô.
Đường Mật ngái ngủ dụi mắt, nhìn người đối diện. Í, cô nhớ tối qua Úc Ý đâu có mặc đồ ngủ màu hồng.
… Quá sức tưởng tượng!
Nhưng người trước mắt quả thực mặc một thân đồ ngủ màu hồng, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Chào buổi sáng, em yêu.”
Đường Mật: “…”
Úc Tâm đã lâu không xuất hiện, cô còn tưởng cậu đã đã dung hợp vào với Úc Ý rồi cơ, vì gần đây Úc Ý càng ngày càng giống Úc Tâm. Nhưng giờ…
“Úc… Tâm?”
Úc Tâm nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không gặp, em yêu, có nhớ anh không?”
Đường Mật ngồi dậy,mái tóc dài sau lưng cũng theo đó xõa xuống: “Xảy ra chuyện gì? Úc Ý đâu?”
Úc Tâm lấy một lọn tóc đen của Đường Mật ngửi, trên mặt vẫn treo nụ cười: “Úc Ý bị anh nhốt lại rồi, em đừng nghĩ đến anh ta nữa, anh ta không xuất hiện nữa đâu.”
Đường Mật cau mày, kéo tóc mình lại hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Úc Tâm ghé lại gần cô, miệng cong lên một nụ cười xán lạn: “Anh ta giới thiệu em cho bố mẹ, còn nhận được sự chấp thuận của mẹ em, cuối cùng cầu hôn em thành công. Biểu hiện không tệ mà, thật cảm ơn anh ta đã dẹp hết mọi chướng ngại giúp anh. Tiếp theo đây, người kết hôn với em sẽ là anh.”