—o0o—
“Hửm, Kẻ Được Chọn tự cao tự đại cỡ nào, thế nên cậu ta mới khinh thường nói chuyện với bất kỳ ai sao?” Nhìn Harry không nói lời nào, thầy Snape càng tức giận, nọc độc đã lâu phun thẳng về hướng Harry, “Hay là, Kẻ Được Chọn cảm thấy không nói chuyện cùng người bình thường mới phù hợp với thân phận cao quý của mình?”
Harry, kiên nhẫn, kiên nhẫn, mày không thể chỉ nghe lời nói bên ngoài. Harry khuyên bản thân, cậu bắt đầu cảm thấy may mắn lúc trước không có việc gì liền đi theo Draco học cái gọi là “nghệ thuật ngôn ngữ quý tộc”, cho nên hiện tại mới có thể hiểu được một phần lo lắng trong lời nói châm chọc của thầy Snape, cho dù vì lo lắng “đứa nhỏ của Lily” nhưng ít nhất cậu có thể hiểu được. Vì thế cậu mới không nhảy dựng lên khi nghe lời nói của thầy Snape.
“Ồ, quý ngài thân mến, vẫn biết là chỉ cần ngài không ngăn cản con sẽ không ai có thể biết con đang ở trong này đi loạn.” Harry ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thầy Snape, “Mà không nói chuyện cùng ngài chẳng qua đối với con mà nói, tuy rằng con đã gặp qua ngài nhưng ngài vẫn chỉ là một người xa lạ mà cùng với một người xa lạ, con luôn luôn nghĩ không cần phải thân thiết nói chuyện phiếm gì cả.”
“Được, được,” Thầy Snape có vẻ hơi kinh ngạc với lời nói của cậu, “Như vậy, Kẻ Được Chọn tôn kính, có thể nói cho giáo sư tương lai của cậu ta, cậu đã gặp qua ta như thế nào, cậu biến mất khỏi thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/47211/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.