—o0o—
Khi Lily kiểm tra cho Harry lần nữa, xác định cậu tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm do pháp lực xung đột thì James mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có tâm tư khoe với Snape. “Nhìn con yêu của tôi xem, mới sinh ra chưa đến một tuổi đã biết nói chuyện rồi. Thấy chưa, đứa nhỏ của gia đình Potter thực sự rất giỏi nha.” Ba James ôm Harry, không ngừng khoe với Snape.
“Đó cũng chỉ vì đứa bé này giống Lily.” Nói cách khác, là do di truyền Lily tốt, mà James bên kia thì…
Harry giật giật khóe miệng, nhìn hai người không ngừng khẩu chiến, lập tức cậu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng khác – thầy Snape tại sao lại ở đây chứ? Harry nhớ rõ, ở kiếp trước, trong trí nhớ mà thầy Snape lưu lại cho cậu thì người này chính tại thời điểm năm thứ năm bởi vì từ “Máu Bùn” mà gây hấn với mẹ mà. Tại sao lại có thể…
“Được rồi James à, anh có thể ngừng nói tiếp được không.” Nghe James không ngừng lặp lại, Lily đau đầu nói, “Anh không phải nói muốn viết thư cho Chân Nhồi Bông cùng Remus sao? Còn không đi đi.”
“Ôi, anh suýt nữa thì quên, em yêu, cám ơn em đã nhắc anh.” James đặt Harry vào nôi, hôn trán Lily – Harry nhìn thấy ánh mắt thầy Snape ngay lập tức lạnh lùng hơn – hứng thú chạy đi.
Lily nhìn bóng dáng anh, không thể không lắc lắc đầu, rồi rót trà đưa cho Snape “Hôm nay Harry đột nhiên biết nói, khiến anh ấy vui mừng quá, Sev à, đừng để ý.”
“Ừm.” Harry trong nôi ngồi dậy, nhỏm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/47202/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.