“Hiệu trưởng, có lẽ con nên đi tìm thầy.” Trong phòng hiệu trưởng Hogwarts, một người trung niên đang ngồi sau bàn làm việc, trên trán có vết sẹo hình tia chớp, có vẻ hơi suy yếu nhưng vẫn ngồi thẳng lưng như cũ.
“A, Harry, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy.” Trên tường, cụ Dumbledore nhẹ nhàng cảm thán. “Ừm, Harry à, thầy rất hoan nghênh trò gia nhập với chúng ta, thầy biết, trò rất cô đơn.”
Đúng vậy, Harry rất cô đơn, pháp lực càng mạnh, sinh mệnh phù thủy càng lâu dài. Mà Harry, trong giới pháp thuật từ trước tới nay, mặc dù không sử dụng bất cứ độc dược hay Hòn đá Phù thủy nào nhưng vẫn có thể sống lâu tới vậy. Cậu đã sống hơn hai trăm năm, theo dòng thời gian những người bạn tốt đều đã rời khỏi, chỉ còn lại cậu một mình. Mặc dù ở thế giới pháp thuật, phù thủy khi chết đi còn có thể lưu lại bức ảnh, nhưng dù thế nào đi nữa ảnh với người thật vẫn có bản chất khác nhau. Harry sống quá lâu, cũng quá cô độc.
“Hiệu trưởng, con nhớ rõ, rất nhiều năm trước, khi con vẫn là một đứa bé mười một tuổi, thầy đã nói với con câu kia.” Harry nhẹ nhàng cười, cho dù tuổi đã lớn nhưng vẫn duy trì hình dáng trung niên, giống như cụ Dumbledore, thời điểm mất đi đã hơn một trăm năm mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn chỉ là một người già chứ không phải một cụ già lụm khụm.
“Ồ?” Cụ Dumbledore có chút kinh ngạc nhìn cậu, “Con trai à, đó đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi.”
“Dạ, lời thầy nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/47200/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.